Thật ra Sở Hi Thanh khá kiêng kỵ vị Thần Côn đại trưởng lão này.

Đối phương là đại cao thủ nhị phẩm thượng, dù chỉ chia ra một chút sức lực và

tâm thân, thì cũng có thể giết chết một tứ phẩm.

Nhưng hắn cũng không sợ hãi, mà chỉ từ bỏ Dương độn, lại tăng thêm vài phần

cẩn thận. Một đao phá vào bên trong đám mây kia, đánh thẳng vào tiễn thủ kia,

làm cho máu thịt bay tán loạn.

Chờ đến khi nơi này không còn động tĩnh gì, Sở Hi Thanh liền chuyển hướng,

bay thẳng về chiến trường bên kia.

Nhưng trước khi hắn bay đến gần, toàn bộ đất trời đột nhiên tối sầm lại, bầu trời

tựa như bị che bởi một lớp màn đen, đã không thái bóng dáng của bầu trời và

mặt trời.

Trời mây chung quanh cũng biến thành một mảnh tối tăm, không chỉ đưa tay

không thấy năm ngón, mà ngay cả thần thức ý niệm của Sở Hi Thanh cũng bị

che đậy.

Trong đầu Sở Hi Thanh lập tức lóe lên một cái danh từ.

Đây là pháp môn Thiên Cương nhất phẩm, Già Thiên Tế Nhật!

Hắn hơi rùng mình, lập tức che song đao ở trước người, hộp kiếm sau lưng cũng

mở ra, Cửu Diệu Thần Luân kiếm đã bay ra ngoài.

Ngay khi Sở Hi Thanh ngưng thần đề phòng, liền nghe thấy Thần Côn đại

trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta đi!”

Theo tiếng nói này, tiếng đao kiếm và cương lực va chạm đã biến mất.

Khoảng tầm năm mươi cái hô hấp sau, vùng trời này rốt cuộc cũng khôi phục

bình thường.

Màn đen che trời kia đã biến mất, ánh mặt trời lại chiếu rọi khắp nơi.

Sở Hi Thanh nhìn về phía trước, phát hiện mảnh mây mù kia đã biến mất không

thấy hình bóng.

Mấy người Thần Côn đại trưởng lão và con Kình côn khổng lồ kia cũng đã

không thấy tung tích.

Yến Quy Lai cầm đao trong tay, đứng sừng sững trên trời mây, dùng ánh mắt

lạnh lùng để quét nhìn bốn phía.

Không lâu sau, hắn cười gằn một tiếng rồi thu đao vào vỏ, sau đó nhìn về phía

Sở Hi Thanh.

Lúc này, gương mặt xấu xí của Yến Quy Lai lại nở nụ cười hiền lạnh, vẻ tán

thưởng trong mắt đã nồng đậm đến tột đỉnh: “Đao pháp không tệ! Không tệ!

Mặc kệ là Nhai Tí Đao hay là Tru Thiên Đao, đều đã tìm thấy đường đi.”

“Đó là Kim Bằng Tiễn – Chu Nguyên, là một đệ tử thánh truyền của Bắc Minh

cung, tu vị tứ phẩm, tiễn pháp siêu tuyệt, lại thu phục được một con Kim Bằng

tam phẩm làm trợ lực, cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm ở phương bắc,

lần này lại chết ở trong tay ngươi.”

Nhậm Tiếu Ngã đã trở về Dục Nhật thần chu nhìn thấy cảnh này, không khỏi

nhìn về phía Tông Tam Bình với ánh mắt ngờ vực.

Người trước mắt này, đúng là Yến sư thúc của hắn sao? Là Yến Quy Lai cường

thế bá đạo, thô bạo ương ngạnh kia sao?

Tông Tam Bình thì lại dùng ánh mắt bình tĩnh để nhìn nhau với Nhậm Tiếu

Ngã.

Hắn nghĩ thầm, đâu chỉ là Yến Quy Lai?

Ngay cả đại trưởng lão Lư Thủ Dương, và cả sư tôn của Nhậm Tiếu Ngã là đại

trưởng lão Ngạo Quốc cũng như vậy. Tất cả nhân vật hung hăng ở trong tông

môn, có người nào mà không thân thiết hiền lành với Sở Hi Thanh?

Từ khi Sở sư đệ vào tông, những trưởng bối tông môn này đều không coi đám

đệ tử thánh truyền bọn họ ra gì nữa.

Sở Hi Thanh thì lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Sư thúc quá khen, đệ tử có thể

chém giết Chu Nguyên, tất cả đều nhờ vào Bình Thiên Kiếm của Kiếm sư

huynh, đệ tử sao dám kể công?”

Nếu không có Kiếm Tàng Phong tăng tu vị của hắn lên, hắn chỉ có thể dùng

Cửu Diệu Thần Luân kiếm để đọ sức với con Kim Bằng tam phẩm kia.

Còn về phần Kim Bằng Tiễn – Chu Nguyên, Sở Hi Thanh đúng là không để ở

trong lòng.

Hắn có năng lực đối kháng với Tử Mi Đao Quân – Thủy Như Ca, tự nhiên có

biện pháp chém giết Chu Nguyên.

Thực lực cá nhân của Chu Nguyên này, còn kém Thủy Như Ca rất nhiều.

Huống hồ, sau khi hắn nhận được thần ân của Táng Thiên, thực lực của hắn đã

vượt xa quá khứ.

“BÌnh Thiên Kiếm của Tàng Phong đúng là đã có chút thành tựu.”

Yến Quy Lai gật đầu, hắn cũng rất thưởng thức Kiếm Tàng Phong.

Đáng tiếc, tên tiểu tử này quá giống với sư tôn của hắn. . .

Lúc nãy còn giấu ở trong Phích Lịch Trụ Quang toa chứ không ra mặt, sai khiến

sư đệ ra ngoài chém giết Chu Nguyên.

Yến Quy Lai lập tức nghĩ đến Lý Trường Sinh uy phong và bá đạo khi quét

ngang hoàng thành, thì lại không khỏi thấy buồn cười, lòng thầm nghĩ có một

tông chủ như vậy dường như cũng không có gì không tốt.

“Nhưng ngươi không cần khiếm tốn, nếu như không phải võ đạo của Hi Thanh

ngươi có thành tựu cực cao, thì dù cho hắn có tăng tu vị của ngươi lên cũng vô

dụng. Tàng Phong có thể tăng tu vị của ngươi, nhưng không thể tăng đao đạo

của ngươi.”

Lúc này, thần sắc Yến Quy Lai hơi động.

Hắn tựa như cảm ứng được thứ gì, quay đầu nhìn về phía đông nam: “Có người

đến, chúng ta đi, không thể ở lại đây lâu hơn.”

Không phải Yến Quy Lai sợ hãi người đến, mà là Vô Tướng thần tông thật sự

có quá nhiều đối thủ.

Nếu như lại phát sinh chiến đấu, khiến cho càng ngày càng nhiều người chạy

đến bên này, có lẽ phải đánh đến năm sau mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play