Rạng sáng, quận Thiên Hải ở Thương Châu.

Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm đang phi hành ở trên không trung, chỉ chớp

mắt đã xuyên qua mấy chục dặm trời mây, đi đến một bờ biển hẻo lánh không

người.

Hắn hạ xuống một khối đá ngầm cách bờ biển khoảng tầm ba dặm.

Trên khối đá ngầm này đã có một người đứng chờ từ trước.

Đó là một thiếu niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, ngũ quan

góc cạch rõ ràng, mày kiếm bay xéo, con ngươi đen sắc bén, dáng người thì

thon dài cao to lại không hiện ra vẻ thô lỗ.

Khí chất thì lại như thần linh nhìn xuống phàm trần, lạnh lùng đơn độc lại ngạo

nghễ chúng sinh.

Búi tóc của thiếu niên nhô cao, khá giống như bấc nến, còn có một hình xăm

hình Cầu Long ở cổ. Nơi cổ là vị trí đầu rồng, thân rồng lại được kéo dài vào

trong vạt áo.

Đó chính là chủ thượng của Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm, Cự thần viễn cổ

Chúc Quang âm!

Chúc Quang âm đang nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, nhìn tòa Băng Thành đang lơ

lửng trên mặt biển kia, còn cả hạm đội lên đến hàng ngàn hàng vạn kia.

“Chủ thượng!”

Sau khi Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm đi đến, liền quỳ gối xuống.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy Chúc Quang âm nói: “Lại

là Thái Sơ Băng Luân, không ngờ cái thần khí này sẽ tái hiện nhân thế ở thời

đại này.”

“Thái Sơ Băng Luân?” Ánh mắt Cổ Kiếm hiện lên một tia khó hiểu.

Thật ra hắn càng để ý đến hai chữ ‘thần khí’ ở trong miệng Chúc Quang âm.

Tại phàm thế, bình thường thì pháp khí và binh khí nhất phẩm và nhị phẩm đều

có thể thêm một chữ thần rồi.

Nhưng thần khí ở trong mắt Chúc Quang âm, tất nhiên không phải thần khí ở

phàm giới có thể so sánh.

“Là một thần khí được chế tạo từ một viên Thái Sơ Thần Hạch, rõ ràng là Thần

bảo loại Dương tính, nhưng hết lần này đến lần khác lại chế tạo thần khí hệ

Băng, ngươi thấy có buồn cười hay không? Cũng chỉ có niên đại thượng cổ, các

loại thiên tài địa bảo rơi đầy đất, thì mới có người nỡ lòng làm như vậy.”

Cổ Kiếm lập tức thu hồi tâm tư: “Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh,

người kia đã đồng ý mang chúng ta vào Vân Hải tiên cung, ba người Kiếm Thị

Phi đang đưa hắn đến đây, năm canh giờ sau sẽ có mặt.”

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Chúc Quang âm một chút: “Chủ thượng, nửa

ngày trước ta nhận được tin tức. Lần này, không chỉ quy tắc của Vân Hải tiên

cung biến hóa, mà còn có một ít thần linh chuẩn bị tham gia vào. Bộ phân thân

này của ngày đang khôi phục sức mạnh, chỉ năm sáu năm là có thể nào nhất

phẩm, ngài đâu cần mạo hiểm như vậy?”

Hắn cho rằng Chúc Quang âm bây giờ không thích hợp đối mắt với những thần

linh kia.

Việc này sẽ rất nguy hiểm.

“Đương nhiên là có thứ không thể không tranh.”

Chúc Quang âm cười nhạt một tiếng: “Có điều, các ngươi cứ yên tâm, mấy ngày

qua ta đều hành động một mình, chính là để chuẩn bị cho việc này.”

Trong lúc hắn nói chuyện, lại đeo một cái mặt nạ màu trắng lên mặt.

Lúc này, khí tức của Chúc Quang âm đã thay đổi rất nhiều, có vẻ nội liễm lại

thần bí, còn có một lực lượng mơ hồ quấn quanh người.

Sau đó hắn lấy mấy tấm mặt nạ ra, rồi ném cho Cổ Kiếm: “Từ hôm nay, các

ngươi không thể gọi ta là chủ thượng nữa, có thể gọi là ta Thuật sư Thời Chi

Mệnh. Còn nữa, mấy người các ngươi cũng không thích hợp lộ diện, cầm lấy

đi.”

Cổ Kiếm nhìn Chúc Quang âm với ánh mắt ngưng trọng.

Hắn phát hiện toàn thân của vị này, đã không còn chút dấu vết nào của Chúc

Quang âm nữa, ngay cả hình xăm Cầu Long ở cổ cũng đã biến mất.

Vẻ mặt Cổ Kiếm buông lỏng, cũng đeo một tấm mặt nạ lên.

Hắn là người đã chết, nếu như xuất hiện với thân phận và diện mạo này, vậy thì

tương đương công khai với người khác là thân phân của Chúc Quang âm đã

hàng lâm nhân thế.

“Đúng rồi!” Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm lại nghĩ đến một chuyện, hắn lấy

một quyển sách trong tay áo ra, dâng lên: “Thiên Cơ Võ Phổ phát hành ngày 30

tháng 10, nó vừa truyền đến quận Thiên Hải, thuộc hạ đã ra giá cao để mua một

quyển từ chợ đen.”

“Vô Tướng thần tông Sở Hi Thanh đã được nâng lên vị trí số 1 trên Thanh Vân

Tổng Bảng của Thiên Cơ Võ Phổ! Ngày trước, người này từng đánh một trận

với Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca, Thủy Như Ca có tu vị tứ phẩm, xếp

hạng 4 trên Thanh Vân Tổng Bảng, kết quả là song phương cân tài cân sức.”

“Hả? Nói cách khác sức chiến đấu của kẻ này đã có thể chống lại thánh truyền

cấp độ tứ phẩm rồi?”

Đôi lông mày của Chúc Quang âm ở sau mặt nạ hơi nhếch lên, hắn biết Cổ

Kiếm rất để ý tới Sở Hi Thanh.

Ngày xưa, khi ở trong bí cảnh thời gian thì chính Sở Hi Thanh đã khiến Cổ

Kiếm bại vong dưới tay Phương Bất Viên.

Chúc Quang âm cũng rất để ý đến thiếu niên nhân tộc này.

Nếu như có lựa chọn, hắn sao lại bỏ mặc Mộc Kiếm Tiên được toại nguyên?

Chính là người này, để cho hắn không thể không thỏa hiệp, giao dịch ngầm với

Mộc Kiếm Tiên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play