“Là bẫy cũng phải đi. Tranh giành đại đạo, không thể nhường nhịn! Bây giờ

chúng ta nhường một phần, địch liền mạnh hơn một phần. Nếu thứ này rơi vào

trong tay kẻ thù, tình thế của Vô Tướng thần tông nhất định sẽ nguy nan hơn

gấp trăm lần.”

Ngạo Quốc cười lạnh: “Vì vậy, bây giờ chúng ta nên cân nhắc là phái người nào

đi? Cân nhắc nên dùng ba cái pháp khí kia như thế nào.”

“Đây mới là chỗ phiền phức.” Lý Trường Sinh xoa thái dương: “Chuyện xảy ra

quá vội vàng, chugns ta không có thời gian để thu thập nhiều pháp khí phong ấn

tu vị hơn. Còn nữa, chúng ta nắm giữ hai chìa khóa Vân Hải tiên cung, một

thuộc về đệ tử nội môn Bạch Hàm Quang, cái chìa khóa này có sáu danh ngạch,

tông môn có thể tùy tiện phân phối. Ý của ta là Yến Quy Lai sư đệ sẽ dẫn đội,

dẫn theo Tông Tam Bình, Nhậm Tiếu Ngã, Phương Bất Viên và Diệp Tri Thu đi

theo.”

Sắc mặt của mọi người trong điện đều hơi thay đổi.

Trừ Yến Quy Lai ra, mấy người mà Lý Trường Sinh nhắc đến đều là thánh

truyền hoặc thánh truyền dự bị của tông môn.

Trong đó, Nhậm Tiếu Ngã còn nổi danh cùng với Tông Tam Bình, cùng được

xưng là Vô Tướng Tam Hữu.

Còn về phần Bạch Hàm Quang kia, người này có thể lấy được chìa khóa Vân

Hải tiên cung ở nơi võ đạo hưng thịnh như U Châu này, thiên phú há có thể tầm

thường?

Đây cũng là một vị thánh truyền dự bị có thực lực không kém.

Mà Yến Quy Lai thì là một trong mấy vị nhị phẩm có sức chiến đấu mạnh nhất

của tông môn.

Ngự Vân Tưởng hơi gật đầu: “Yến Quy Lai sư đệ có thiên phú huyết mạch

Thần Phong, có thể tự phong ấn tu vị, duy trì tu vị ngũ phẩm trong thời gian bốn

tháng là không có vấn đề. Bốn người còn lại thì phung phí hai cái pháp khí.”

Phương Bất Viên và Diệp Tri Thu đều có tu vị ngũ phẩm.

Hai người chỉ cần tạm thời phong ấn tu vị, sau khi đi vào là có thể cởi bỏ phong

ấn, không cần pháp khí.

Ngự Vân Tưởng nhìn Lý Trường Sinh: “Như vậy Sở Hi Thanh thì làm sao bây

giờ? Ngươi chuẩn bị cho ai sử dụng cái pháp khí còn lại? Cái pháp khí này, chỉ

có thể phong ấn tu vị của võ tu tứ phẩm.”

“Cái chìa khóa của Sở Hi Thanh hơi đặc thù, lúc trước hắn đã hứa hẹn với Lâm

Hải Chu gia là sẽ dẫn ba người của Chu gia đi cùng, hắn còn muốn mang theo

con gái Lục Trầm là Lục Loạn Ly.”

Lý Trường Sinh chắp tay sau lưng: “Chắc hẳn có thể thuyết phục Lâm Hải Chu

gia, nhưng bên cạnh Sở Hi Thanh còn có mấy đạo thị, tất cả đều có thiên phú

cấp thánh truyền hoặc thánh truyền dự bị, nào còn thừa danh ngạch cho tông

môn? Hơn nữa, thánh truyền dưới tứ phẩm, sức chiến đấu còn không bằng Sở

Hi Thanh, đi vào cũng không có ý nghĩa kìa.”

Mọi người trong điện nghe vậy thì cũng hiểu.

Sở Hi Thanh tu luyện Nhai Tí Đao, địch càng nhiều, sức chiến đấu càng mạnh,

một người có thể tương đương với một đội.

“Vì vậy, ta định để Kiếm Tàng Phong đi vào.”

Trong mắt Lý Trường Sinh hiện ra ý cười: “Chỉ cần Tàng Phong ở đó, không kẻ

nào có thể làm khó tiểu Sở khi đang ở trong bí cảnh!”

Sáng sớm hôm sau, Sở Hi Thanh đón ánh mặt trời để tu luyện Thần Nguyên Vô

Tướng công.

Thật ra thì Thần Nguyên Vô Tướng công của hắn đã không thể tăng lên nữa.

Sở Hi Thanh tiến thêm một bước nữa, chân nguyên đã đầy tràn ra ngoài.

Giống như một chén rượu đầy, thể tích rượu ở bên trong thậm chí có thể cao

hơn miệng chén một đường.

Nhưng nếu như lại thêm một chút rượu nữa, thì rượu bên trong sẽ tràn ra ngoài.

Vì vậy, bây giờ hắn chỉ cố gắng duy trì trạng thái không tăng không giảm.

Tuy nhiên, khí Sở Hi Thanh vừa nhắm mắt lại, thì sắc mặt hắn không khỏi biến

đổi.

Hắn ‘nhìn’ thấy một người khổng lồ ở phía trước.

Thân thể của cự nhân này cực kỳ hùng vĩ, ma hỏa thiêu đốt quanh người, khí

thế chống trời lay đất, nhưng lại không có đầu.

Hắn dùng hai con mắt sinh trưởng ở hai đầu vú để nhìn Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh lập tức nhận ra thân phận của hắn.

Đó chính là Ma thần Táng Thiên!

Vị Ma thần này thế mà lại trực tiếp hiện thân ở thế giới quan tưởng của hắn,

hình chiếu trực tiếp xuất hiện trong nguyên thần ý niệm của hắn.

Tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, ngưng thần nhìn nhau với Táng Thiên.

Một cái chớp mắt tiếp theo, bên trong đầu óc của Sở Hi Thanh nổ ầm ầm, trong

nguyên thần thức hải nổi lên sóng thần.

Toàn thân hắn cũng xuất hiện ngọn lửa đen ‘Táng Thiên thần viêm’.

Ngọn lửa vọt lên cao ba trượng, gần như đốt cả nóc nhà.

Sở Vân Vân ở lầu chính với Sở Hi Thanh cũng phát hiện ra, nàng lập tức na di

đến bên người Sở Hi Thanh.

Nàng quan sát Sở Hi Thanh một chút, sau đó mới buông lỏng.

“Hắn sao thế?”

Lục Loạn Ly cũng có cảm ứng, nàng chạy đến cửa sổ phòng tu hành của Sở Hi

Thanh, đưa mắt nhìn vào trong.

Nhưng nơi này là phòng tu hành của Sở Hi Thanh, là địa phương được phòng

vệ nghiêm ngặt nhất của Thiên Lan cư.

Toàn bộ cửa sổ nơi này đều có trận pháp ngăn cách tầm nhìn.

Người bên trong có thể nhìn ra ngoài, Lục Loạn Ly nhìn từ ngoài thì lại không

thấy gì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play