Cùng lúc đó, ở trước cửa sơn môn.

Thư đồng xinh đẹp đi đến sau lưng Thủy Như Ca, hắn đặt một quyền Luận Võ

Thần Cơ hoàn toàn mới ở bên cạnh Thủy Như Ca.

“Chủ thượng, đây là Luận Võ Thần Cơ mới phát hành hôm nay.”

Thủy Như Ca đang đánh đàn.

Tư thế đánh đàn của hắn rất đẹp, tiếng đàn thì lại cực kỳ khó nghe, giai điệu và

âm luật đều lệch tông và mất cân đối.

Thủy Như Ca cũng rất sáng suốt, dùng chân nguyên kiềm chế chung quanh,

khiến cho tiếng đàn bị ràng buộc trong phạm vi một trượng, tự vui vẻ một mình,

không quấy rầy người khác.

Thư đồng xinh đẹp không chống đỡ nổi tiếng đàn kinh khủng này, khóe môi của

hắn giật giật, cố gắng duy trì khuôn mặt lạnh lùng.

“Không có biến hóa gì lớn, nhưng Tam Bình cư sĩ Tông Tam Bình của Vô

Tướng thần tông đã tiến vào Địa Bảng, hơn nữa còn lấy tu vị tam phẩm để bước

vào hạng 79 Địa Bảng. Còn cả Sở Hi Thanh, xếp hạng của hắn trên Thanh Vân

Tổng Bảng không giảm mà còn tăng, đã lên hạng 14, vẫn là thủ tịch Thanh Vân

Tứ Thiên Quân như cũ.”

Trong mắt thư đồng xinh đẹp hiện lên vẻ giận dữ, ngậm lấy vài phần bất bình:

“Luận Võ lâu thật sự là không biết xấu hổ! Xếp hạng như vậy mà bọn họ cũng

làm được!”

Thủy Như Ca thấy buồn cười, giọng nói ôn hòa: “Chút hư danh mà thôi, cần gì

phải để ý? Tiêu chuẩn đánh giá của Thanh Vân Tổng Bảng chính là lấy ngộ

tính, gân cốt, thiên phú huyết mạch làm chủ, nhấn mạnh thành tựu tương lai.

Ngươi này chỉ tu hành chưa đến hai năm mà đã bước vào lục phẩm thượng, sức

chiến đấu vô địch dưới tứ phẩm, thiên phú đúng là xứng đáng với cái thứ hạng

này.”

Thư đồng xinh đẹp nghe vậy thì âm thầm cười gằn.

Lòng thầm nói chủ thượng miệng nói một đằng nhưng làm một nẻo.

Vừa rồi, khi nghe thấy thứ hạng của Sở Hi Thanh lại tăng lên, chủ thượng lại

đánh sai nhạc.

Thủy Như Ca lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên trong sơn môn của Vô Tướng

thần tông: “Lần này ta đến đây, chỉ là muốn nhìn xem Vô Cực Trảm của Sở Hi

Thanh, chuyện này có lợi ích rất lớn với con đường tu hành của ta, chứ không

phải vì tranh cướp cái hư danh Thanh Vân Tứ Thiên Quân gì gì kia.”

. . .

Cùng lúc đó, bên trong một tòa tửu lâu ở cách đó khoảng bảy mươi trượng, lại

có người nói một câu đầy xúc động.

“Không ngờ một nhân vật như Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca mà cũng bị

thanh danh liên lụy. Hắn sắp tròn mười tám tuổi, vốn không thể ở Thanh Vân

Tổng Bảng bao lâu nữa, cần gì phải để ý cái danh thiếu niên Thiên Quân này?”

Tòa tửu lâu này khá xinh đẹp, vốn để cung cấp cho đệ tử Vô Tướng thần tông

nghỉ ngơi và tụ tập, nhưng lúc này đã bị rất nhiều khách giang hồ chiếm cứ.

Mà người vừa lên tiếng, chính là người quen của Sở Hi Thanh, Hồ Khản.

Đệ đệ Hồ Lai của hắn ngồi bên đối diện.

Hai người bọn họ đều phụng mệnh Thiên Cơ các đến Vô Tướng thần sơn để

quan sát trận chiến giữa Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca và Vô Cực Đao

Quân – Sở Hi Thanh.

“Ta thì lại có thể hiểu được hắn.”

Hồ Lai vuốt râu cá trê của mình: “Tuy rằng tính cách Tử Mi Thiên Quân – Thủy

Như Ca rất ôn hòa, vấn đề là những người chung quanh, khó tránh khỏi những

lời đàm tiếu. Ngươi nghe đi. . .”

Hắn chỉ một vòng chung quanh, lúc này tiếng nói của đám khách giang hồ

chung quanh cũng lục tục truyền đến bên tai.

“Sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh? Không phải sợ rồi chứ?”

“Quá nửa là như vậy, cái gọi là Vô Cực Đao Quân này, há có thể so sánh với

Thủy Như Ca đã thành danh nhiều năm? Nếu như hắn dám ứng chiến, nói

không chừng không đỡ nổi một đòn, há không phải mất mặt xấu hổ sao?”

“Nói là bế tử quan, ai tin không? Thật nực cười!”

“Đáng tiếc, ta chỉ có thể ở đây thêm mấy ngày. Ta cũng đã đặt cược rồi, chỉ là

không biết có cơ hội thắng tiền hay không.”

“Tại hạ cũng vậy, ta đã đặt cược, sau khi Thủy Như Ca tự phong ấn tụ vị thì vẫn

có thể chiến thắng trong mười chiêu, các ngươi thì sao?”

Hồ Lai nghe đến đây, trong mắt ngậm lấy ý cười: “Ta đoán là cách đây không

lâu, tình cảnh của Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca cũng tương tự như thế

này.”

Hồ Khản không khỏi gật đầu: “Đây cũng chính là mục đích của sư tôn chúng ta

khi thành lập Thiên Cơ các. Sư tôn muốn bảng danh sách chính xác hơn, giảm

bớt phân tranh trong giang hồ.

Sau đó hắn lại nhăn đôi mày chữ bát của mình: “Cũng không biết Sở sư huynh

có thể chiến thắng trận chiến này hay không.”

Hồ Lai liền thở dài một hơi.

Hắn nghĩ Sở Hi Thanh muốn thắng trận chiến này là quá khó, nhưng có thể

sống quá năm mươi chiêu dưới tay Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca, vậy thì

tuy bại mà vinh.

Hồ Lai ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi Vô Tướng thần sơn với vẻ khó

hiểu.

Sở sư huynh chắc chắn sẽ không sợ chiến, như vậy vì sao lại chậm chạp không

chịu xuất hiện? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play