Diệp Tri Thu chú ý đến hai người thiếu nhiên áo trắng, không phải vì khí chất

đặc biệt của thiếu niên áo trắng kia, mà là nàng nhận ra người này.

Mấy năm gần đây, nàng đều nhìn thấy hình của người này ở trên Luận Võ Thần

Cơ.

Đó chính là Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca! Chính là người bị Sở Hi Thanh

dồn ra khỏi Thanh Vân Tứ Thiên Quân!

Người này. . . sẽ không đến đây vì Sở Hi Thanh chứ?

Trong đầu Diệp Tri Thu vừa xuất hiện cái ý nghĩ này, liền thấy Thủy Như Ca đã

giục ngựa đi đến trước sơn môn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bảng hiệu cực lớn kia một chút, sau đó cười vàng nói:

“Tinh Tú tiên tông Thủy Như Ca, đến đây cầu kiến Vô Cực Đao Quân – Sở Hi

Thanh, mời ban cho một trận chiến!”

Khoảnh khắc này, vô số ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như đao như kiếm đều

nhìn thẳng về phía Thủy Như Ca.

Giọng nói Thủy Như Ca không cao, nhưng lại ngậm lấy chân nguyên mạnh mẽ,

âm thanh cuồn cuộn như sóng biển lan tràn ra bốn phía, lực xuyên thấu cực

mạnh.

Nhưng tiếng nói của hắn không truyền ra quá xa.

Đại trận hộ sơn của Vô Tướng thần tông đã trừ khử và hóa giải sóng âm này.

Tuy nhiên, các đệ tử nội môn và ngoại môn của Vô Tướng thần tông ở gần sơn

môn đều nghe thấy tiếng nói của Thủy Như Ca.

Sắc mặt của bọn họ đều âm trầm, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Như Ca.

Sở Hi Thanh gia nhập Vô Tướng thần tông chưa được một năm, nhưng cũng đã

được gần như tất cả đệ tử nội môn ngoại môn kính yêu.

Vị thiên tài này quét ngang bí cảnh thời gian, hỗ trợ Mộc Kiếm Tiên thoát vây

đăng thần, bây giờ lại đứng hàng 19 Thanh Vân Tổng Bảng, đăng đỉnh Thanh

Vân Tứ Thiên Quân, đã là kiêu ngạo của bọn họ.

Bây giờ lại có người muốn khiêu chiến Sở Hi Thanh, khiêu chiến Tru Thiên

thánh truyền của bọn họ.

Ánh mắt Diệp Tri Thu lạnh lùng, nàng chắm chặt thanh kiếm sau lưng, bước

đến trước mặt Thủy Như Ca.

“Ngươi muốn khiêu chiến Sở Hi Thanh?”

“Đúng!” Thủy Như Ca gật đầu, nhìn nhau với Diệp Tri Thu rồi nở nụ cười ôn

hòa: “Thủy mỗ đến đây, chính là muốn nhìn xem nhân vật nào đã dồn ta ra khỏi

Thanh Vân Tứ Thiên Quân? Cũng muốn nhìn xem phong thái của Vô Cực thần

đao mà Luận Võ lâu và Thiên Cơ các tôn sùng là như thế nào.”

Diệp Tri Thu không khỏi cười một tiếng: “Sở sư đệ mới chỉ là lục phẩm, ngươi

đường đường là tứ phẩm hạ lại đi khiêu chiến một lục phẩm như hắn, không

thấy mất mặt sao?”

“Cái này có gì mà mất mặt? Ta chỉ lớn hơn hắn một tuổi mà thôi.”

Thủy Như Ca chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn nhau với Diệp Tri Thu: “Thủy

mỗ có thể tự phong ấn tu vị để giao thủ với hắn. Nếu Vô Tướng thần tông các

ngươi còn chưa yên âm, thì có thể dùng Bình Thiên Kiếm để cân bằng lực

lượng song phương.”

Diệp Tri Thu nhướng mày lên, lại lấy một đồng tiền từ trong tay áo ra: “Nếu

ngươi đồng ý phong ấn tu vị, vậy ta đánh với ngươi, Sở Hi Thanh là thánh

truyền nhà ta, không phải con chó con mèo nào cũng có thể khiêu chiến hắn.

Ngươi thắng ta thì mới có tư cách giao thủ với hắn.”

Thủy Như Ca lại thấy buồn cười, lắc đầu nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta,

thắng cũng không vẻ vang gì. Hơn nữa, Thủy mỗ đến đây là vì một mình Vô

Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh, chứ không có hứng thú đi khiêu chiến toàn bộ

Vô Tướng thần tông.”

“Vậy cũng không phải do ngươi.”

Diệp Tri Thu búng ngón tay, đồng tiền lập tức bay lên cao.

Thần sắc Thủy Như Ca vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút gợn sóng nào.

Khí tức của thư đồng xinh đẹp ở phía sau hắn lại lạnh lẽo và cứng rắn như nham

thạch.

Diệp Tri Thu cầm kiếm sau lưng, ngay khi đồng tiền rơi xuống đất, vỏ kiếm kia

bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lanh lảnh.

Kiếm của nàng như lưu quang thuấn ảnh, bỗng nhiên chém đến trước cổ họng

của Thủy Như Ca.

Mũi kiếm này cực kỳ tinh chuẩn, chỉ vừa tiếp xúc với da thịt của Thủy Như Ca,

nhưng lại không đâm thủng da thịt của hắn.

Thủy Như Ca lại cúi đầu nhìn thanh trọng kiếm dài bốn thước này của Diệp Tri

Thu, ánh mắt của hắn tràn đầy tán thưởng: “Kiếm rất nhanh, cũng rất ổn, Tru

Thiên kiếm ý của ngươi càng mạnh hơn. Trong cấp độ ngũ phẩm đương đại,

hẳn là không quá năm người có thể làm đối thủ của ngươi.”

Vẻ mặt Diệp Tri Thu lại lạnh lùng: “Vì sao không ra tay? Không sợ ta làm thịt

ngươi sao?”

Vừa rồi, khi nàng xuất kiếm thì đã dùng Tru Thiên kiếm ý để tru diệt tất cả ý

nghĩ muốn chống lại của Thủy Như Ca.

Vấn đề là đối phương căn bản không có ý muốn chống lại.

“Ta nói rồi, mục tiêu của ta chỉ có Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh!” Thủy

Như Ca lắc đầu, lời nói không gợn sóng: “Thủy mỗ không có hứng thú với

những người khác.”

Con ngươi của Diệp Tri Thu ngậm lấy lạnh lẽo vô tận, nàng nhìn chằm chằm

vào Thủy Như Ca một lát, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, rồi thu kiếm về sau lưng.

Nàng thừa nhận, người này đúng là một nhân vật!

Không hổ là một trong tứ đại thiếu niên Thiên Quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play