Ngoài ngàn trượng, Vấn Thù Y phất tay một cái, liền ném Thần Ly kiếm vào

tay Trưởng Tôn Nhược Ly.

“Trận chiến này chấm dứt ở đây, đây chỉ là một phân thân hóa thể của ngươi, lại

vừa trải qua một trận chiến, Vấn mỗ thắng mà không vẻ vang gì. Nếu như ngươi

không phục, có thể dùng chân thân đến đây giao thủ với ta.”

Tố Phong Đao âm thầm tự giễu.

Trận chiến này thực sự là mất mặt, may mà đệ tử kia của nàng còn không chịu

thua kém, kiếm lại cho nàng một chút mặt mũi.

Nàng dứt khoát thu đao vào vỏ, lại vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai: “Không

hổ là Vấn Thù Y, Thái âm Kiếm và Huyền Minh Kiếm đã đăng phong tạo cực,

Tố mỗ bội phục. Ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ lĩnh giáo.”

Cơ hội này rất xa vời.

Bản thể của nàng đang bị vây ở Vạn Ma quật, không biết có cơ hội đi ra hay

không?

Vấn Thù Y thì lại hơi gật đầu: “Đao của ngươi, để cho ta rất chờ mong! Ta cũng

rất muốn biết trạng thái mạnh nhất của ngươi, một Thiên Hạ Phong Đao mạnh

nhất.”

Tố Phong Đao không nói gì nữa, trực tiếp quay người rời đi.

Mặc kệ là kiếm hay khí độ tông sư của nữ tử này, đều làm cho Tố Phong Đao

bội phục.

Vì vậy không có gì để nói nhiều.

Nàng bay qua một bên, sau đó nắm lấy Sở Hi Thanh đang truy đuổi Trưởng Tôn

Binh Quyền, cộng thêm cả Diệp Tri Thu, sau đó nhảy vào trong Nhai Tí điện ở

phía xa xa.

Nàng muốn để cho Sở Hi Thanh nhìn xem, ‘Nhai Tí’ ở trong mắt Bàn Cổ là như

thế nào.

Ngày xưa, Huyết Nhai Đao Quân cũng ngộ đạo ở đây, dựa trụ cột của Thiên

Thù Thần Ý Đao để sáng chế ra Thần Ý Xúc Tử Đao.

Mà sau khi Tố Phong Đao rời đi, Băng thành Vương nữ Trưởng Tôn Nhược Ly

đứng ở cách đó không xa liền nhíu mày: “Mẫu hậu!”

Nàng vừa nói ra khỏi miệng, liền bị Vấn Thù Y lạnh lùng lườm một cái.

Trưởng Tôn Nhược Ly trợn mắt nhìn, sau đó bất đắc dĩ mà đổi cách xưng hô:

“Tiểu di (dì). Đao pháp của Tố Phong Đao cực mạnh, nếu như nàng trở lại

giang hồ, ít nhất cũng bước vào ba vị trí đầu Thiên Bảng. Sở Hi Thanh kia cũng

là người thiên tư cao tuyệt, ngươi bây giờ để bọn họ rời đi, chính là thả hổ về

rừng. Vô Tướng thần tông cũng là một trong những đại địch của chúng ta.”

“Đại địch? Không thể khinh thường bất cứ kẻ địch nào, phụ thân ngươi bại

vong, chính là vì không biết thu liễm.”

Giáp bạc trên người Vấn Thù Y lại hóa thành một mảnh lông chim kim loại:

“Ngươi cho rằng sau khi ta tỉnh lại, thì các ngươi có thể không kiêng dè sao?

Ngươi cho rằng Vô Tướng thần tông bây giờ chỉ có hai nhất phẩm là Lý Trường

Sinh và Tố Phong Đao thì có thể khinh thường? Thử hỏi ngươi và ta đều có thể

sống đến bây giờ, mười mấy vị nhất phẩm trong ngàn năm qua của Vô Tướng

thần tông thì lại đi đâu? Còn cả vị Siêu Phẩm hơn ngàn năm trước nữa, chỉ sợ vị

đó còn sống đến bây giờ kìa.”

Trưởng Tôn Nhược Ly nhất thời cau mày lại.

Nàng nghĩ những người này chưa chắc đã còn sống.

Vạn Ma quật của Vô Tướng thần tông chính là một cái động không đáy, mặc kệ

bao nhiêu nhất phẩm đi vào cũng không thể đầy nổi.

Tuy nhiên, gần đây Vô Tướng thần tông đúng là có thêm một Mộc Kiếm Tiên,

trấn áp khí vận cho bọn họ.

“Hơn nữa, Vô Tướng thần tông thủ hộ cánh cửa của cả Thần Châu, chính là cột

chống trời của nhân tộc chúng ta, bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”

Vấn Thù Y lại nhìn thấy vẻ phản đối trong mắt Trưởng Tôn Nhược Ly.

Nàng âm thầm thở dài.

Nàng biết cháu gái này của mình, và những con dân nước Trấn Hải chạy ra hải

ngoại kia, tất cả đều không tự nhận mình là thành viên của nhân tộc.

Thế nhưng truyền thừa và huyết mạch của bọn họ, lại có thể thay đổi được sao?

Tổ chim bị phá, thì nào còn có trứng lành?

Ánh mắt Vấn Thù Y hơi phức tạp: “Ta không dối gạt ngươi, tuy thương thế của

ta đã khôi phục hơn nửa, huyết mạch Thần âm lại đến cực hạn rồi, có lẽ không

sống nổi mười lăm năm.”

“Sao lại như vậy.”

Trưởng Tôn Nhược Ly lấy làm kinh hãi, vẻ mặt lo lắng: “Mẫu hậu chắc chắn sẽ

không ngã xuống, Cực Đông Băng thành ta nhất định sẽ không tiếc tất cả, nhất

định sẽ hóa giải chứng ‘Cô âm’ cho mẫu . . . cho dì.”

Nàng bị ánh mắt của Vấn Thù Y nhìn vào, không thể không sửa miệng.

Trưởng Tôn Nhược Ly lại rất bất đắc dĩ.

Năm huynh muội bọn họ đều được Vấn Thù Y nuôi lớn, trong lòng đã coi Vấn

Thù Y như mẫu thân.

Khi có người ngoài, thì bọn họ cũng gọi Vấn Thù Y là mẫu hậu.

Nhưng Trưởng Tôn Nhược Ly không hiểu, vì sao Vấn Thù Y lại không cho

phép bọn họ gọi mình là mẫu hậu?

“Thần âm là huyết mạch Thần giai, nếu hậu hoạn của nó có thể bị hóa giải dễ

dàng, vậy thì không xứng xếp vào hàng Thần giai.”

Khi Vấn Thù Y lắc đầu, thì lại nghĩ đến Sở Hi Thanh, nghĩ đến Thần Dương

của hắn.

Thật ra phương pháp hóa giải chứng ‘Cô âm’ này đã xuất hiện trước mặt nàng.

Chỉ là . . .

Vấn Thù Y cười khổ một chút, lòng thầm nói nàng nào có mặt mũi làm chuyện

như vậy?

Đều là người cách mấy đời, trâu già ngàn năm gặm cỏ non sao? Há không phải

khiến người ta chê cười. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play