Tố Phong Đao thì lại cực kỳ vui mừng, trên mặt hiện ra một vệt ý cười: “Đứng

lên đi, bây giờ nói không làm ta thất vọng thì vẫn còn quá sớm. Sau khi thức

tỉnh huyết mạch La Hầu, thì ngươi chỉ có tư cách tu luyện Tru Thiên thánh

truyền thôi, chứ không có nghĩa là ngươi nhất định có thể tu luyện Tru Thiên

Đao thành công. Vì vậy, sau này ngươi vẫn cần chăm chỉ tập luyện.”

“Tri Thu, thiên phú và tâm tính của ngươi để ta sinh ra lòng ái tài, cho nên mới

giúp ngươi. Nhưng mà chỉ khi ngươi tu luyện Tru Thiên Đao thành công, thì

mới có thể nói không làm ta thất vọng.”

Lúc này, vẻ mặt Diệp Tri Thu trở nên nghiêm túc: “Đệ tử nhất định sẽ dốc hết

sức lực!”

“Chỉ hy vọng là như vậy!” Tố Phong Đao gật đầu thỏa mãn.

Hiện giờ, toàn bộ tông môn đều rất kỳ vọng vào Sở Hi Thanh.

Diệp Tri Thu thì lại là một niềm vui bất ngờ.

Tố Phong Đao vui vẻ khi thấy lại có thêm một người có thể kế thừa Tru Thiên

thánh truyền.

Lúc này, Sở Hi Thanh lại vui vẻ khi sắp được trở về Vô Tướng thần tông.

Hắn và Diệp Tri Thu đã thức tỉnh huyết mạch La Hầu, như vậy lần này có thể

trở về rồi chứ?

Lần này đã bôn ba hơn ba tháng, hắn đã nhớ cái ổ chăn của mình ở Thiên Lan

cư rồi.

Mấu chốt là tức phụ. . .

Mọi người đều nói, sau khi nam nhân có tức phụ thì sẽ trở nên nhớ nhà, quả

nhiên là không sai.

Nhưng câu tiếp theo của Tố Phong Đao lại đánh vỡ ảo tưởng của Sở Hi Thanh:

“Đi thôi, bây giờ chúng ta đi chỗ tiếp theo.”

Sở Hi Thanh ngẩn người, sau đó ‘a’ một tiếng đầy ngạc nhiên: “Sư tôn, còn

muốn đi nơi nào?”

“Đến xem di tích của Bàn Cổ, nơi đó có một chút ‘Khai Thiên chi đạo’ của Bàn

Cổ. Nếu chúng ta đã đến Quy Khư, không đi xem thì quá đáng tiếc.”

Tố Phong Đao nói đến đây, bỗng nhiên cau mày lườm Sở Hi Thanh một cái.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng vừa mới cảm giác được Sở Hi

Thanh dường như có chút không tình nguyện.

Tố Phong Đao không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Cái gọi là ‘Khai Thiên’, cũng là

dẫn dắt thiên tính. Ngày xưa, Bàn Cổ dùng pháp Khai Thiên để sáng tạo ra rất

nhiều Thiên quy đạo luật, được xưng là ba ngàn đạo đại, bất kể là Nhai Tí của

ngươi, hay là Tru Thiên, tất cả đều nằm trong đó. Đây là cơ duyên mà võ tu cấp

thấp mơ ước.”

. . .

Tố Phong Đao lại điều khiển Dục Nhật thần chu, nhanh chóng qua lại bên trong

Quy Khư.

Sở Hi Thanh thì lại tranh thủ thời gian, tìm một miếng bạc bóng loáng để soi

mặt mình một chút.

Nói như thế nào đây? Ngũ quan vẫn là ngũ quan kia, gương mặt cũng là gương

mặt kia.

Nhưng nhìn qua thì lại không giống lắm.

Nếu như nói trước kia là anh tuấn đến cực điểm, như vậy bây giờ chính là tuấn

mỹ gần như yêu, có chút không giống người!

Sau khi Sở Hi Thanh nhìn khuôn mặt của mình, hắn cũng thấy hơi hoảng hốt.

Hắn suýt nữa thì tự yêu chính mình luôn.

Mình quả thực là quá hoàn mỹ, cõi đời này còn có người nào tuấn mỹ hơn hắn

sao?

Sở Hi Thanh dùng sức véo đùi mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại.

Hắn thầm tự nhủ, dù sao đây cũng là thế giới lấy sức mạnh làm đầu.

Vì vậy, nam nhân vẫn phải dựa vào tài hoa chứ không phải mặt.

Nhưng với khuôn mặt của hắn bây giờ, có lẽ sau này không cần dùng Vô Tướng

Trảm, thì những người khác cũng khó có thể liên hệ với Sở Tranh nắm đó.

Khi Sở Hi Thanh ngồi xuống ở bên mép thuyền, lại thấy Diệp Tri Thu đang ngơ

ngác nhìn mình.

Sở Hi Thanh không khỏi nhíu mày: “Giáo đầu, ngài đây là?”

Diệp Tri Thu tỉnh táo lại, sau đó ‘chậc’ một tiếng rồi quay đầu đi: “Cái huyết

mạch La Hầu này thật sự quá quỷ di, ngươi là nam, lại tuấn mỹ đến mức này để

làm gì? Trước kia khí chất đã âm nhu, bây giờ lại không có chút dương cương

nào.”

Miệng nàng thì xem thường, nhưng trong mắt lại có chút gợn sóng.

Người này. . . càng ngày càng tuấn tú, quả thật là đẹp đến không giống người.

Diệp Tri Thu lại âm thầm hâm mộ.

Vì sao huyết mạch La Hầu này không ngược lại? Vì sao không phải nữ càng

đẹp hơn chứ?

Nam xấu một chút thì có làm sao?

Sở Hi Thanh thì lại thở dài trong lòng.

Vì giáo đầu sư muội này, chính là một nữ nhân thờ phụng gương mặt chính là

chính nghĩa.

Kiếm Tàng Phong muốn ôm mỹ nhân về, chỉ sợ không dễ dàng gì.

Hôm nào có thể khuyên Kiếm sư huynh chuyển sang tu luyện Tru Thiên Đao,

nhìn xem có thể thức tỉnh huyết mạch La Hầu không.

Với đặc tính của huyết mạch La Hầu, nói không chừng Kiếm sư huynh có thể

toại nguyện.

Bởi vì nơi này có rất nhiều kiến trúc, nên tốc độ của Dục Nhật thần chu bị hạn

chế rất nhiều.

Tận nửa khắc thời gian sau, bọn họ mới đi đến trước một tòa cung điện khổng

lồ.

Toàn bộ kiến trúc bên trong Quy Khư này đều rất khổng lồ, nhưng tòa điện đá ở

trước mặt bọn họ lại cực kỳ khổng lồ, giống như hạc giữa bầy gà ở trong toàn

bộ Quy Khư này.

Nó dài rộng đều hơn ngàn trượng, nhưng không có bất kỳ cái cửa sổ nào.

Vách tường bốn phía đều điêu khắc ‘long chi cửu tử’, tất cả đều rất sống động,

y như thật.

Cửa điện chính là miệng ‘Tù Ngưu’, nó há miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về

phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play