Mặt Diệp Tri Thu đầy cảm kích mà chắp tay với về phía Sở Hi Thanh: “Lần này

cần dính ánh sáng của sư đệ.”

Sở Hi Thanh cũng không có ý kiến gì với chuyện này: “Sư tôn và giáo đầu nói

gì vậy? Nếu giáo đầu có thể thức tỉnh huyết mạch La Hầu, đệ tử vui vẻ còn

không kịp nữa là. Đệ tử chỉ nguyện thánh truyền của Vô Tướng thần tông càng

nhiều càng tốt.”

“Tông môn tựa như một cây lớn, hưng suy cùng một nhịp thở với chúng ta. Các

sư huynh đệ trong tông môn giống như cành trên cây, cành càng mạnh càng

nhiều, càng có thể để cho đệ tử được lợi.”

Tố Phong Đao nghe thấy thì gật đầu thỏa mãn: “Chính là như vậy.”

Bóng dáng hư ảo của nàng lập tức hóa thành một đạo linh quang, dung nhập

vào trong bộ xương khô ở dưới đài.

Bộ xương khô hình người bằng bạch ngọc kia lập tức sinh sôi máu thịt.

Sở Hi Thanh không dám nhìn, lúc này hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa điện.

Vị sư tôn này của hắn vô cùng hẹp hòi.

Tháng trước, hắn từng muốn nhìn rõ cấu tạo của bộ xương khô này, mỗi lần hắn

làm như vậy đều bị Tố Phong Đao đánh một đạo đao ý vào trong nguyên thần.

Đao ý kia cực kỳ mạnh mẽ, dằn vặt hắn không nhẹ.

Khoảng tầm ba mươi cái hô hấp sau, Tố Phong Đao đã đắp nặn được thân thể.

Nàng hơi vung tay lên, mặc một bộ đạo màu mộc mạc màu xanh. Sau đó giơ tay

lên hút một cái, Tru Lục thần đao lập tức bay vào tay của nàng.

Tố Phong Đao tùy ý đeo ở sau lưng: “Lý sư huynh, ta mang Tru Lục thần đao

đi! Ngươi có thể thông báo cho toàn tông, trong vòng bốn tháng, không được

mời Tru Lục thần đao.”

Tiếng nói của Lý Trường Sinh lập tức vang lên trong cung điện: “Ta biết rồi, sư

muội đi đường cẩn thận.”

Sau đó, Tố Phong Đao lại giơ tay lên, một chiếc phi thuyền lập tức xuyên mây

mà lao xuống.

Đây là một chiếc thuyền hẹp dài tầm sáu trượng, rộng khoảng một trượng ba,

cao khoảng hai trượng.

Không biết thân thuyền làm từ vật liệu gì, nhìn qua giống như gỗ, nhưng lại lấp

lóe ánh sáng như kim loại.

Ban đầu Sở Hi Thanh còn cho rằng đây là vì phù văn được khắc trên thân tàu,

nhưng khi hắn quan sát cẩn thận thì mới biết là không phải.

Sau đó hắn nghĩ đến một thứ, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Đây chẳng lẽ là Phù Tang

thụ?”

“Thuyền này tên là ‘Dục Nhật thần chu’, ngày xưa tông môn may mắn tìm được

một đoạn cành của Phù Tang thụ, đem nó chế tạo thành chiếc thuyền. Tiếc là

đoạn cành kia quá nhỏ, chiếc Dục Nhật thần chu này cũng không chứa được

mấy người.”

Tố Phong Đao vừa nói chuyện vừa bay lên thuyền: “Nhưng tốc độ của chiếc

thuyền này lại là thiên hạ hiếm có. Đi từ Bồng Lai Bất Dạ thành ở Thiên Nam

đến Vô Tướng thần sơn ở phương bắc, cũng chỉ không đến một ngày.”

“Hơn nữa còn có thể trên đến Vân Tiêu, dưới xuống Cửu U. Ta cố tình mượn

chiếc phi thuyền này đến là vì hành trình này cần đi hai nơi, nhất định phải

mượn chiếc phi thuyền này mới có thể ra vào đó.”

“Các ngươi đứng ở dưới đó làm gì? Còn không lên đây? Chúng ta đã trì hoãn đủ

lâu rồi, nếu như hai người các ngươi không còn chuyện gì khác, vậy chúng ta

xuất phát luôn bây giờ.”

Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu đang vô cùng ngạc nhiên mà nhìn chiếc Dục Nhật

thần chu này, nghe vậy thì không dám chậm trễ, lúc này liền phi thân lên

thuyền.

Tính cách của Tố Phong Đao rất mạnh mẽ và dứt khoát.

Nàng lập tức bắt một đạo Linh quyết, làm cho Dục Nhật thần chu hóa thành một

vệt ánh sáng, tốc độ cực nhanh.

Sở Hi Thanh phân biệt phương hướng một chút, phát hiện chiếc phi thuyền

đang bay về phía bắc.

Tố Phong Đao ngồi ở nơi đầu thuyền: “Muốn thức tỉnh huyết mạch La Hầu, đầu

tiên phải có huyết mạch của hậu duệ hắn để làm thuốc dẫn. Huyết mạch của La

Hầu không nhiều, chỉ có bảy tộc duệ còn tồn tại, tất cả đều sinh hoạt ở Trung

Thổ trên phương bắc. Bây giờ chúng ta muốn đến một nơi gọi là Bất Chu sơn,

đi tìm một bộ lạc Cự linh tên là Ma La Bộ.”

“Nơi này cách Bất Chu sơn khoảng 175 vạn dặm, cần đi khoảng mười ba ngày.

Trong khoang thuyền có năm gian phòng, các ngươi có thể tìm một gian để ở,

để tránh né ‘Thái Dương chân hỏa’ và ‘Cửu Thiên thần cương’ trên bầu trời.

Bình thường không có lệnh của ta thì không được ra ngoài.”

Sở Hi Thanh biết Bất Chu sơn, tốt xấu gì kiếp trước hắn cũng đọc vài quyển

tiểu thuyết tiên hiệp, biết Bất Chu sơn là thần sơn được ghi chép trong Sơn Hải

Kinh.

Nhưng trên thế giới này, Bất Chu sơn là một trong những hoàng đình của di tộc

Cự thần.

Cự linh phương bắc có tứ đại thần sơn hoàng đình, phân biệt là Bất Chu, Thiên

Đế, Trường Lưu và Côn Luân.

Tất cả bộ lạc mạnh mẽ của Cự linh đều cư trú ở quanh bốn thần sơn này.

Chúng nó vì quyền khống chế thần sơn mà chiến đấu liên miên, chỉ cần khống

chế một tòa thần sơn, liền có thể thành lập hoàng đình, hiệu lệnh phạm vi mấy

trăm ngàn dặm chung quanh.

Trong đó, hoàng đình Bất Chu sơn là giàu có nhất, mạnh mẽ nhất.

Bên kia mới là trung tâm của vùng đất này, cái gọi Thần Châu mà nhân tộc

khống chế, cũng chỉ là một góc viền mà thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play