Mấy người Chu Lương Thần và Phương Bất Viên cũng được đưa ra khỏi bí

cảnh.

Những người này đều giật nảy mình khi nhìn thấy Sở Hi Thanh máu thịt đầm

đìa.

Thanh Hư Tử đang chờ ở ngoại tháp đá thì hơi nhướng mày, rồi trực tiếp lắc

mình đến sau lưng Sở Hi Thanh, một tay bắt lấy bờ vai của hắn.

Sở Hi Thanh nhất thời cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn nhiều, những thần

lực và lực lượng đang quấy rối trong cơ thể hắn đã bị Thanh Hư Tử trấn áp.

Chỉ cần những lực lượng này không tạo phản và làm loạn cơ thể hắn, Vạn Cổ

Thiên Thu Chi Huyết của Sở Hi Thanh có thể làm thương thế của hắn khôi phục

như thường.

Nhưng đây đều dựa vào lực lượng của Thanh Hư Tử áp chế, một khi Thanh Hư

Tử buông tay, nên thế nào thì vẫn thế đó.

Sở Hi Thanh cũng không để ý đến thương thế của bản thân, hắn lập tức ngẩng

đầu nhìn về phía tháp đá kia.

“Mộc Kiếm Tiên đã đăng thần, tiến vào Vĩnh Hằng.”

Ngạo Quốc quay đầu nhìn Sở Hi Thanh, hai mắt như chuông đồng tràn đầy

thưởng thức: “Cực khổ rồi, chuyện này làm rất xinh đẹp.”

Bọn họ mở bí cảnh sớm hơn, chính là để cho Sở Hi Thanh có thêm một năm tu

luyện, nhanh chóng tăng lên ngũ phẩm.

Nhưng không ngờ Sở Hi Thanh lại có thể tìm được tung tích của Mộc Kiếm

Tiên ở trong bí cảnh, còn kiếm được một phần ‘vô thượng tiên duyên’.

Nhưng làm Ngạo Quốc thưởng thức hơn chính là lòng can đảm và ý chí của Sở

Hi Thanh.

Hắn lại có thể gánh vác áp lực của thần linh đến giờ phút cuối cùng.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nội tâm liền buông lỏng.

Hắn sợ mình dốc hết sức lực rồi, nhưng ‘đầu tư’ vẫn thất bại. . .

Sở Hi Thanh muốn trợ giúp Mộc Kiếm Tiên, cũng không phải xuất phát từ tình

cảm hay đại nghĩa cao thượng gì cả.

Hắn chỉ vì chỗ tốt sau khi chuyện thành công mà thôi.

Còn về phần Mộc Kiếm Tiên thoát vây xong sẽ có lợi ích gì cho toàn bộ thiên

hạ và Vô Tướng thần tông, thì đó chỉ là phần thưởng tặng kèm mà thôi.

Sở Hi Thanh khó hiểu nhìn tháp đá: “Thanh Hư sư thúc, vừa rồi đã xảy ra cái

gì? Ta đột nhiên cảm thấy diễn luyện nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Thanh Hư Tử còn chưa trả lời, Phương Bất Viên đã mở miệng cười một tiếng:

“Không có xảy ra chuyện gì cả, nhưng Chúc Quang âm hắn sợ.”

Hắn và mấy người Cổ Kiếm, Kiếm Thị Phi đánh nhau được một nửa, Chúc

Quang âm đột nhiên thu hồi thần thông Thời Chi Ngân, làm cho Phương Bất

Viên đang càn quét bốn phía đột nhiên không kịp chuẩn bị, suýt nữa bị mấy

người Cổ Kiếm giết chết.

Nhưng nếu Chúc Quang âm đã thu hồi Thời Chi Ngân, vậy giao dịch đó cũng sẽ

biến mất.

Thần Nguyên Khí Cấm của Phương Bất Viên lại phát huy tác dụng lần nữa,

phong ấn hơn nửa chân nguyên của đám người kia.

Sau đó Phương Bất Viên lại sử dụng Giao Dịch Công Bằng, mua một phần

thiên phú huyết mạch của đám người Cổ Kiếm.

Việc này suýt nữa làm người hắn căng đến nứt vỡ, Tam Túc Kim Thiềm bụng to

như trống, là hóa thân của Thái âm, nhưng cũng khó có thể để hắn chứa đựng

nhiều thiên phú huyết mạch như vậy.

Sức chiến đấu của Phương Bất Viên cũng nhờ vậy mà tăng mạnh, một người đối

phó hơn ba mươi vị Thiên trụ và siêu thiên kiêu, thế mà vẫn ung dung thoải

mái.

“Sợ?”

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, mặt đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

“Đừng nghe hắn nói linh tinh.” Thanh Hư Tử một tay đè vai Sở Hi Thanh, một

tay áp ở sau lưng hắn, sắc mặt dửng dưng: “Hai vị kia hẳn là đã giao dịch thứ gì

đó, Chúc Quang âm tiếp tục cản trở, thì hắn cũng không có chỗ tốt gì.”

“Vậy không phải sợ thì là gì?” Phương Bất Viên lại cười nhạo một tiếng, sau đó

nói với vẻ đồng tình: “Nói đến thì Chúc Quang âm này cũng rất oan uổng, hắn

vốn đang vui vẻ dong chơi trong dòng sông thời gian, cũng không trêu chọc ai

cả, lại bị Mộc Kiếm Tiên cưỡng ép kéo ra khỏi dòng sông thời gian.”

“Không chỉ kéo dài thời gian khôi phục thương thế, còn bị Mộc Kiếm Tiên dọa

dẫm vơ vét bắt chẹt. Nếu như không cho ta mượn lực lượng, giúp ta chặt đứt

thời gian và không gian, chứng đạo Vĩnh Hằng, vậy ta sẽ đồng quy vu tận với

ngươi. Vậy mà Chúc Quang âm cũng có thể chịu được, đổi lại là ta, chỉ sợ ta sẽ

uất ức đến không muốn sống.”

Lần này Thanh Hư Tử không có phản bác Phương Bất Viên.

Sự thật đại khái cũng là như vậy.

Cùng đúng lúc này, thiên địa đều rung động kịch liệt, toàn bộ thung lũng này

đều như sập xuống.

Tòa tháp đá ở trước mặt bọn họ bỗng nhiên trở nên thật thật ảo ảo.

Phương Bất Viên không khỏi huýt sáo một tiếng: “Mộc Kiếm Tiên định đưa bí

cảnh thời gian về dòng sông thời gian để phong ấn lần nữa sao? Đều nói vị này

rất Mộc Kiếm Tiên rất ôn hòa, tính cách rất tốt, bây giờ nhìn lại thì cũng chưa

chắc, đây là định qua cầu rút ván. . .”

Ngạo Quốc quay đầu lạnh lùng nhìn Phương Bất Viên: “Câm miệng!”

Lúc này, Phương Bất Viên ngậm miệng không nói, đúng là câm như hến.

Sở Hi Thanh cũng không cảm thấy bất ngờ với hành vi của Mộc Kiếm Tiên.

Mặc kệ là Chúc Quang âm hay là Mộc Kiếm Tiên, đều không thể đi ra khỏi bí

cảnh thời gian.

Thần thể và nguyên thần của bọn họ mà tiếp xúc với nhân gian, sẽ tạo thành tai

nạn rất lớn.

Đó cũng là một loại ‘thần kiếp’, hơn nữa hậu quả còn rất nghiêm trọng.

Với tính tình của Mộc Kiếm Tiên, sau khi thành đạo tất sẽ rời xa trần thế, thậm

chí tiến vào cái gọi là ‘Cửu Tiêu thiên giới’, hoặc là ‘Cửu Uyên’. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play