Một thanh kiếm có chuôi giống như cây cân, thân kiếm lại giống như thước sắt,

toàn thân màu xanh lam, bắt đầu xuất hiện ở sau lưng Phương Bất Viên.

Cùng lúc đó, bóng người Cổ Kiếm đã lao đến trước người của hắn.

Khuôn mặt Cổ Kiếm lạnh lùng, nhìn hắn với ánh mắt đầy sát ý: “Các hạ đã từng

nghĩ đến, hôm nay ngươi và ta còn có một trận chiến này?”

Ánh mắt Cổ Kiếm ác liệt, trong lồng ngực lại nóng bỏng như dung nham, chiến

ý tràn trề.

Hắn biết Phương Bất Viên đã lấy được Khôn Nguyên linh giới, sức chiến đấu đã

mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng mà hắn bây giờ cũng có lực lượng của Chúc Quang âm gia trì.

Phương Bất Viên thì lại hờ hững: “Đúng là không nghĩ đến, nhưng không nghĩ

đến thì lại làm sao? Lẽ nào ngươi còn có thể làm thịt ta?”

Thật ra cái này rất hợp ý hắn.

Trước kia không thể không mượn lực lượng của Sở Hi Thanh để giết địch, ít

nhiều gì cũng làm hắn khó chịu, cảm thấy rất mất mặt.

Kiếm của Sát Na Kiếm - Lãnh Sát Na bỗng nhiên ló ra từ sau lưng Phương Bất

Viên, mưa kiếm đầy trời đánh thẳng về phía Cổ Kiếm.

Tu vị của những người này, rõ ràng là đã được Chúc Quang âm cường hóa.

Nếu như không có Thần Nguyên Khí Cấm áp chế một nửa chân nguyên của bọn

họ, Lãnh Sát Na cảm thấy mình sẽ bị Cổ Kiếm đánh bại trong một cái hô hấp.

Lúc này, trong hư không lại xuất hiện ba mươi bốn đạo Thời Chi Ngân, mấy

người Kiếm Thị Phi cũng lục tục chạy đến, hình thành một vòng vây.

Lãnh Sát Na không khỏi giận dữ mà chửi chủ thể của mình: “Ngươi nhanh lên

một chút cho ta, bớt nói nhảm cho ta nhờ!”

Thân thể của Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm thì lại chia làm hai, dùng kiếm

quang hàm chứa phong lôi để phong tỏa trên trời dưới đất, cứt đứt đường lui của

hai người.

“Không thể sao? Chín tháng trước ta đã làm thịt ngươi một lần, hôm nay cũng

có thể lấy . . .”

Nhưng khi Cổ Kiếm mới nói được đến đây, hắn phát hiện trong tay Phương Bất

Viên bỗng nhiên có thêm một đồng tiền, còn nở nụ cười với hắn.

Nụ cười kia rất quỷ dị, giống như nụ cười của đám gian thương vừa mới lừa gạt

tiền tài của người khác vậy.

Đồng tiền trong tay Phương Bất Viên bỗng nhiên sinh ra một đôi cánh hư ảo.

“Không ngại để cho các ngươi xem một chiêu, Giao Dịch Công Bằng!”

Khoảnh khắc này, cân cây ở chuôi Hành Thiên kiếm hơi nghiêng về một phía.

Đồng tiền trong tay Phương Bất Viên cũng chia ra làm mấy chục phần, rồi đánh

về phía đám người Cổ Kiếm và Kiếm Thị Phi.

Khoảnh khắc này, sắc mặt của bọn họ đều biến đổi, bọn họ phát hiện mình đã

mất năng lực khống chế Thời Chi Ngân.

Nội tâm Cổ Kiếm hơi chìm xuống, cảm giác được chân nguyên trong cơ thể

dâng trào, chỉ chớp mắt đã khôi phục đỉnh cao.

Nhưng giờ phút này, hắn lại không thể vui mừng nổi.

Đây là một ‘giao dịch’ mà Phương Bất Viên chủ đạo.

Phương Bất Viên dùng phần chân nguyên bị Thần Nguyên Khí Cấm áp chế của

bọn họ, để đổi lấy năng lực khống chế Thời Chi Ngân của bọn họ.

Vấn đề là, đây gọi là Giao Dịch Công Bằng sao? Thẻ đánh bạc của song phương

căn bản là không ngang nhau!

Cổ Kiếm không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nhìn thanh trường kiếm màu

xanh lam ở sau lưng Phương Bất Viên.

Là Hành Thiên kiếm!

Phương Bất Viên có trình độ nhất định Bình Thiên thánh truyền, cưỡng ép vặn

vẹo giá trị của vật giao dịch.

Cái tên này còn sử dụng ngọc phù Địa Sát Kỳ Phúc Nhương Tai, làm cho cuộc

giao dịch này càng không công bằng.

Bóng người của Phương Bất Viên lại na di một lần nữa, lúc này đã hiện thân ở

ngoài mươi trượng.

Vừa rồi là hắn dùng lực lượng vặn vẹo thời gian và không gian mua được để

thoát ra khỏi vòng vây của hơn ba mươi người kia.

Đến nơi này, Phương Bất Viên lại chỉ tay về một phía.

Khoảnh khắc này, hư không đã xuất hiện ba mươi bốn đạo Thời Chi ngân, sau

đó đánh thẳng về phía đối thủ!

Đây chính là võ đạo mà Phương mỗ sáng tạo ra, Dịch Thiên!

Tuy rằng không thể kế thừa ba đại thánh truyền của tông môn, nhưng sớm muộn

gì cũng có một ngày, hắn tăng môn võ đạo này lên đến cấp bậc thánh truyền!

. . .

Cùng lúc đó, trong Đạo Nhất điện trên Vô Tướng thần sơn.

“Đây chính là Dịch Thiên mà Phương Bất Viên tự nghĩ ra? Rất tốt, tiềm lực rất

mạnh.”

Trong tất cả mọi người đang ngồi ở đây, Yến Quy Lai là lần đầu tiên nhìn thấy

môn võ đạo này, hắn kinh ngạc nhìn về phía Phương Chính: “Ta thấy ngộ tính

của hắn rất tốt, dù tương lai không thể đưa Dịch Thiên lên thành thánh truyền,

nhưng tiến vào tam phẩm là không có vấn đề. Lão PHương, ngươi không cần

phải ép hắn đi học thánh truyền.”

Đại trưởng lão Tuần Sơn đường Phương Chính lại là sắc mặt phức tạp, thở dài

một hơi.

Vương Bạch Mi lại hiểu nhiều hơn, hắn cười khổ nói: “Yến sư đệ, ngươi chỉ

biết một mà không biết hai. Phương Bất Viên có tật trong người, nếu như không

học thánh truyền, không bước vào nhất phẩm trước bốn mươi lăm tuổi, hắn có

thể không sống quá bốn mươi lăm.”

“Ngoài ra lời đồn cũng không thể tin, mặc dù thiên phú của Phương Bất Viên là

Siêu thiên trụ đỉnh cấp, nhưng bởi vì huyết mạch của hắn, nên tu luyện bất kỳ

môn thánh truyền nào cũng sẽ chênh lệch một đường. Lão Phương vốn muốn

dùng ‘Huyết Kế đại pháp’ truyền huyết mạch Thất Sát cho hắn, để cho hắn tu

luyện Tru Thiên đao, nhưng Phương Bất Viên lại không chịu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play