Ngày xưa, tông chủ đời thứ bảy phụ tá Vũ Liệt thiên vương, đuổi toàn bộ Cự

linh phương bắc ra khỏi Tuyệt Bích trường thành, lúc này mới có câu chuyện

tông chủ đời thứ tám di chuyển Vô Tướng thần tông đến Vạn Thần hạp.

Năm đó, võ lực của tông chủ đời thứ bảy chỉ đứng sau Vũ Liệt thiên vương, có

người nói vị này đã toàn thân trở ra trong cuộc chiến ‘phạt thiên’ của Vũ Liệt

thiên vương.

Chỉ là sau đó đã mất tích, không biết đi đâu.

“Ta có chút đồng tình với tên tiểu tử này rồi, lần này nói không chừng phải đến

ba mươi vạn lần Hồi Quang Phản Chiếu?”

“Theo ta thì không chỉ thế đâu, phải kiên trì được năm mươi vạn đao. Nhưng

đây hẳn là cực hạn rồi, Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết đúng là có chân nguyên

vô cùng vô tận, nhưng tâm linh của tiểu tử này sẽ tan vỡ, xương cốt và bắp thịt

cũng sẽ không chịu đựng được.”

“Ha ha! Lần này hắn không thể lừa gạt được nữa rồi, Tần Mộc Ca am hiểu tất

cả mọi thứ . . .”

Trên bàn tay to lớn ở trong mây mù, sắc mặt Sở Hi Thanh đã như mướp đắng.

Hắn cảm thấy mắt cay cay, tuyến lệ đã hơi ướt át.

Nhưng trận chiến này có khổ thì cũng không thể sợ, cũng không thể bỏ được

vào thời khắc này.

Sở Hi Thanh không chút do dự, hai tay kết ấn kết, mời Thần Vọng kiếm tử thể

đến.

Kiếm này vừa đến, không chỉ làm tu vị của Sở Hi Thanh tăng lên ngũ phẩm hạ,

cũng cường hóa nguyên thần, sức mạnh, tốc độ. . . tất cả tố chất của hắn.

Đối thủ trước mắt, đã không phải tu vị của Sở Hi Thanh bây giờ có thể giải

quyết.

Sở Hi Thanh cực kỳ hiểu Tần Mộc Ca, cũng biết tức phụ (vợ) tiện nghi của

mình mạnh mẽ ra sao.

Trong cùng một cấp độ, đối phương chính là BUG!

Những nhân vật trên Thiên Bảng kia, kẻ nào cũng rất vênh váo, nhưng ở giai

đoạn dưới tam phẩm, trước khi tiếp xúc với một đầu Thiên điều đạo luật hoàn

chỉnh, tất cả đều bị Tần Mộc Ca nghiền ép.

Sở Hi Thanh bây giờ có thể vô địch ở giai đoạn ngũ phẩm, nhưng trong này

không bao gồm cả Tần Mộc Ca.

Hắn có chút không yên tâm mà nhìn vào số điểm thiện công ở trong Vô Tướng

thần ấn.

Rất tốt!

Lại là 999.999.999 điểm. . . đủ để hắn tiêu xài.

Tần Mộc Ca ở đối diện lại giơ tay lên, cầm thanh đao quân dụng ở trong tay.

“Ngươi là đệ tử Vô Tướng thần tông? Cũng tu luyện Nhai Tí đao?”

Tần Mộc Ca không chỉ chú ý đến Cửu Thiên niệm luân ở sau lưng hắn, mà còn

có huyết mạch Nhai Tí mà Sở Hi Thanh vừa chuyển đổi.

Trong mắt nàng mang theo vẻ tò mò: “Cửu Thiên niệm luân? Đây là thứ do ta

sáng tạo ra, ngươi không phải là đệ tử của ta chứ?”

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm suy nghĩ, ngươi là vợ ta! Cũng là muội muội tiện

nghi của ta!

Tất nhiên là hắn không dám mở miệng nói mấy thứ này, hắn cũng cảm giác

được là có rất nhiều người ở bên ngoài đang nhìn mình.

Sở Hi Thanh hai tay ôm quyền: “Tại hạ Sở Hi Thanh, gặp qua Tần sư tỷ!”

“Chỉ là sư tỷ à.”

Vẻ mặt Tần Mộc Ca đầy tiếc nuối, nàng rất muốn nhận một đệ tử.

Sau đó nàng vung đao lên: “Ra tay đi, để ta xem đao pháp của sư đệ ngươi ra

sao! Chắc ngươi cũng học được không ít thứ từ ta nhỉ? Để ta xem xem Nhai Tí

đao của ta sẽ diễn hóa thế nào!”

Lúc này, một tay Sở Hi Thanh đè lên Kim Phong Ngọc Lộ đao ở eo, cười khổ

một tiếng: “Chúng ta có thể không dùng Nhai Tí đao không? Làm như vậy rất

mệt, sẽ nôn!”

Vẻ mặt Tần Mộc Ca sững sờ, sau đó liền bừng tỉnh: “Nói cũng đúng, nhưng

không cần Nhai Tí đao, thì ngươi còn có thể là đối thủ của ta sao? Ta cao hơn

ngươi tận một phẩm đấy.”

Sau đó nàng lại bật cười: “Sư đệ cần gì phải ủ rũ như vậy? Ngươi yên tâm,

Chúc Quang âm không thể khống chế được ta, vì vậy ta chỉ muốn nhìn đao của

ngươi thế nào thôi, trận chiến này chỉ đánh nửa canh giờ, chạm đến là thôi. Sau

nửa canh giờ, mặc kệ thắng bại ra sao, ngươi đều có thể đi lên trợ giúp vị Mộc

Kiếm Tiên kia.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nội tâm run lên.

Trận chiến này chỉ đánh nửa canh giờ?

Nhờ vậy mà hắn cũng thấy phấn chấn, hắn cũng muốn nhìn thấy đao của Tần

Mộc Ca ở giai đoạn ngũ phẩm.

Sở Hi Thanh không biết chính là, bên trong Đạo Nhất điện ở Vô Tướng thần

sơn bây giờ, lấy Lý Trường Sinh cầm đầu, tất cả mọi người đều đứng bật dậy.

Sắc mặt bọn họ đều chấn động, không thể tin nổi.

Hai tai Lư Thủ Dương nắm chặt, ánh mắt sâu thẳm: “Tần Mộc Ca nói Chúc

Quang âm không thể khống chế được nàng, như vậy là có ý gì?”

“Không thể nào!” Tri Phi Tử cũng là vẻ mặt mờ mịt, nghi ngờ không thôi:

“Muốn đối kháng với lực lượng của Chúc Quang âm, vậy cần quá khứ, hiện tại

và tương lai đều phải có lực lượng cấp độ Siêu Phẩm, có thể trấn áp bản thân

không dòng sông thời gian, khống chế vận mệnh của mình. Nhưng mà Bá Võ

Vương. . . nàng đã chết rồi mà!”

“Bá Võ Vương mạnh hơn nữa cũng chỉ là nhất phẩm ,nàng làm sao có thể trấn

áp ảnh trong gương của mình?”

“Chẳng lẽ trước khi chết thì Bã Võ Vương đã đột phá?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play