Mỗi khi ba người ra tay đều như lôi đình vạn quân, đều trí mạng. Hơn nữa một

đòn không trúng liền nghênh ngang trốn đi, mượn trận pháp để di chuyển vị trí.

Cả tòa trận pháp kết hợp cả trong lẫn ngoài, cả công lẫn thủ.

Còn cả tiểu Huyền Vũ, tuy rằng nó đã rụt cổ vào mai rùa, nhưng vẫn tham gia

chiến đấu.

Lúc này, quanh mai rùa của nó có vô số thuẫn băng, còn có lượng lớn lực lượng

hệ thủy quấn quanh người, hóa giải và làm chậm cương khí và thân pháp của kẻ

địch.

Còn có vô số thương băng và mâu băng lao ra từ mai rùa của nó.

Kích thước của tiểu Huyền Vũ khổng lồ, yêu lực cũng rất to lớn, vượt xa Bạch

Tiểu Chiêu, là người có pháp lực hùng hậu nhất trong đám người, đương nhiên

là trừ Sở Hi Thanh.

Nó triệu hồi ra hàng trăm hàng ngàn thương băng và mâu băng, mỗi cái dài đến

mười trượng, còn cực kỳ sắc bén.

Làm cho toàn bộ thân thể tiểu Huyền Vũ biến thành một con nhím gai.

Còn có từng đạo từng đạo Quý Thủy thần lôi nổ tung ở chung quanh.

Thứ này, một khi thi triển thì sẽ sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không dứt,

càng tụ càng nhiều.

Còn về phần bốn người do Nhân Trung Thủ cầm đầu, bọn họ đã lùi vào một

góc, chỉ đứng quan sát.

Một người một thú Sở Hi Thanh và Bạch Tiểu Chiêu thì lại di chuyển tự do ở

bên ngoài.

Hai người bọn họ kiềm chế mười hai đối thủ, còn có thừa sức lực để cứu viện,

hỗ trợ những người khác, duy trì Bắc Thần Thiên Tượng trận không bỉ hủy.

Theo thời gian trôi qua, Sở Hi Thanh lại hơi nhíu mày.

Mười hai đối thủ của hắn chuyên về đánh xa, bọn họ hoặc là dùng ám khí, hoặc

là sử dụng đao cương kiếm khí, tất cả đều ra tay với hắn từ cách đó mấy trượng

thậm chí là mười mấy trượng, không bao giờ cho hắn có cơ hội tiến lại gần

người.

Ngoài ra, những người này giống như tâm linh tương thông vậy, phối hợp cực

kỳ ăn ý, không chỉ kín kẽ không sơ hở mà còn phòng ngự được ám khí và

cương lực mà hắn phản xạ lại, ngoài ra còn có thể kiềm chế không cho Sở Hi

Thanh phát huy thân pháp của mình.

Sở Hi Thanh hơi suy tư giây lát, liền đưa mắt nhìn về phía một người ở bên

phải.

Trên đỉnh đầu của người này có một cục u rất to, nhìn qua giống như một cái

sừng.

Đây là một năng lực của Cự linh độc giác ở tầng thứ hai, ‘Kết nối tâm linh’.

Theo ghi chép của người xưa, Cự linh độc giác kia am hiểu về tâm linh, ngoại

trừ kết nối tâm linh ra thì còn có mấy loại thần thông tấn công tâm linh khác.

Tuy nhiên, người này rất sợ Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh, không dám múa rìu

qua mắt thợ mà dùng thần niệm công kích Sở Hi Thanh, hắn chỉ tập trung kết

nối tâm linh của mọi người, ra sức chỉ huy chiến đấu.

Sở Hi Thanh đã vài lần thử thi triển thân pháp, nhưng đều bị đối phương chặn

lại, sắp thành lại bại.

Lúc này, Kiếm Thị Phi vẫn quan sát bên ngoài chiến trường, hai mắt của hắn từ

từ hiện lên vẻ hưng phấn.

Quả nhiên là chiến thuật này có thể thành công!

“Mọi người chú ý! Nhất định không thể để Sở Hi Thanh thi triển môn bí pháp

kia và tiến đến gần người.”

Kiếm Thị Phi kiêng kỵ nhất chính là môn bí pháp thần kỳ kia của Sở Hi Thanh.

Vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô thủy vô chung, vô biên vô hạn, không thể

chỉ tên. . . Sở Hi Thanh hòa nó vào võ đạo, quả thực là không thể dự đoán.

Chỉ cần để người này tiếp cận đến phạm vi ba trượng, vậy không ai có thể đỡ

nổi một đao của Sở Hi Thanh.

Kiếm Thị Phi cũng không được.

Dù hắn đã hấp thu lực lượng Cự linh ba mắt, sức chiến đấu tăng vọt, nhưng vẫn

không nắm chắc có thể ngăn cản được lưỡi đao của Sở Hi Thanh.

May mắn là người này không giỏi ám khí, cũng không giỏi đánh xa!

Chuyện này nghe rất khó tin, Sở Hi Thanh tu luyện Nhai Tí đao thế mà lại

không giỏi đánh xa.

Nhưng sự thật chính là như vậy, Sở Hi Thanh chỉ có thể phản xạ đao cương

kiếm khí và các loại ám khí, nhưng chưa bao giờ chủ động dùng ám khí. Tu vị

của hắn cũng chỉ có lục phẩm hạ, đao cương chỉ bao trùm phạm vi vài trượng

quanh người.

Chỉ cần không tiếp xúc gần với Sở Hi Thanh, liền tránh được bí pháp vô địch

của hắn.

Mười hai siêu thiên kiêu và Thiên trụ bọn họ liên thủ, chính là bện ra một sợi tơ,

càng ngày càng cuốn chặt lấy người Sở Hi Thanh.

Nhưng chỉ trói thôi thì vô dụng.

Bọn họ phán đoán, rất có thể Sở Hi Thanh có môn thiên phú huyết mạch cấp

Thần là Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, chân nguyên vô cùng vô tận.

Một khi đánh lâu dài, thì kẻ thua chính là bọn họ.

Vì vậy, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, giết chết đám người này trong

thời gian ngắn nhất.

Vết dọc trên mi tâm của Kiếm Thị Phi đang từ từ tràn ra, bên trong tích súc một

vệt thần quang màu tím.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ vì nó.

Sở Mính càng vì thế mà khiếp vía

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play