Vương Hi Trúc thì lại nghi ngờ không thôi, nàng quay đầu nhìn các vị sư huynh

đệ ở đây một chút, sau đó liền khôi phục yên lặng.

Vô thượng tiên duyên sao?

Lời nói của Sở Hi Thanh rất hoang đường, nhưng nàng tin tưởng cách làm

người của Sở sư đệ.

Ánh mắt của Sở Hi Thanh lại càng ngày càng sắc bén hơn.

Trong khi bọn họ nói chuyện, con nghiệt thú kia thế mà lại đi thẳng đến cột đá

chống trời, đứng ngay cạnh hố lõm của Thạch Tâm huyết kia.

Theo con nghiệt thú này há miệng hút một cái, lập tức có một giọt Thạch Tâm

huyết bị nó nuốt vào miệng.

Nghiệt thú lại còn muốn hút giọt thứ hai, sau đó nó lại bắt đầu giãy dụa chần

chờ, rồi quay người đi ra xa xa.

Cảm giác của mọi người ở đây đều rất nhạy cảm, bọn họ phát hiện một bộ phận

máu thịt của con nghiệt thú này lại biến thành chất gỗ.

Sở Hi Thanh còn không kịp suy nghĩ rõ ràng, hắn liền nhìn thấy ba bóng người

xuất hiện ở trước một cửa hang khác.

Đó chính là Sở Mính và hai Đạo thị Sở Sơn Sở Thạch của nàng.

Ba người này cũng phát hiện bóng người của đám người Sở Hi Thanh.

Sở Mính nhìn về bên này một chút, sau đó ánh mặt nóng rực đã tập trung và

Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết ở bên trong hố Thần Thạch.

Bọn họ đầu tiên là thảo luận vài câu, Sở Sơn và Sở Thạch liền đi dọc theo vách

hố Thần Thạch, tiến về phía mấy người Sở Hi Thanh.

Sở Mính thì đứng yên tại chỗ.

Nàng chờ đến khi hai người Sở Sơn và Sở Thạch đi được mấy ngàn trượng, thì

mới lấy một bình sứ ra rồi đổ thẳng vào miệng.

Cũng không biết trong bình sứ là thứ gì, khiến cho khí cơ của Sở Minh gần như

biến mất, bóng người cũng lập lòe, không ngừng biến ảo giữa hư và thật.

Hình như thứ Sở Mính vừa dùng có thể vặn vẹo giác quan và linh thức của

người khác, khiến cho người ta vô thức không để ý đến nàng.

Nếu như không cố tình quan tâm đến nàng, vậy hoàn toàn không cảm giác được

sự tồn tại của nữ nhân này.

Sở Hi Thanh thì là ngoại lệ.

Thái Thượng Thông Thần của hắn là thiên phú loại cảm giác đỉnh cấp nhất.

Đám người còn lại thì phải ra sức vận chuyển chân nguyên, mới có thể miễn

cưỡng khóa được bóng người của Sở Mính.

Sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn Sở Mính bước từng bước một về phía Cửu khúc

Thời Ngân thảo.

Bước đi của nàng rất cẩn thận, không lộ một chút chân nguyên nào, không phát

ra một tiếng động nào.

Tất cả mọi người đều hiểu ý tưởng của nàng, ánh mắt cũng bắt đầu hơi chìm

xuống.

Vương Hi Trúc làm người đanh đá, lúc này đã mắng một tiếng: “Cái con mụ

này! Da mặt của nàng thật là dày.”

Bao quát cả Tiêu Di và Phiên Thiên Kiếm – Lôi Bân và Ích Thủy Kiếm – Tào

Phong, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.

Sở Mính rõ ràng là muốn lấy chỗ tốt lớn nhất ở đây, còn tất cả nguy hiểm thì để

bọn họ gánh chịu.

Tiêu Di nghĩ thầm, dựa vào cái gì?

Mọi người ngầm thừa nhận là Sở Hi Thanh sẽ lấy Cửu khúc Thời Ngân thảo,

nhưng đó là do Sở Hi Thanh bảo vệ tất cả mọi người, khiến bọn họ cảm kích và

chịu phục.

Sở Mính lại có tư cách gì?

Tiêu Di tức giận không thôi, lòng thầm nói tông môn coi trọng Sở Hi Thanh

hơn, không hi vọng Sở Mính có thể tu luyện Nhai Tí đao, quả nhiên là có

nguyên do.

Nếu như để nữ nhân này kế thừa truyền thừa Huyết Nhai, vậy thì đó mới là tai

nạn của Vô Tướng thần tông bọn họ.

Tiêu Di cũng cảm thấy sốt ruột thay cho Sở Hi Thanh.

Nàng nhìn Sở Hi Thanh một chút, lại phát hiện vị sư huynh nội môn trẻ tuổi này

vẫn bình tĩnh tự nhiên, dường như không thèm để ý.

Tiêu Di hơi cau mày, lòng thầm nói vì sao Sở sư huynh còn trơ mắt nhìn? Là

kiêng kỵ thân phận đồng môn, không tiện ra tay sao?

Nàng đã lặng lẽ đè kiếm.

Muốn chờ thời cơ thích hợp để ra tay, thay Sở Hi Thanh ngăn cản tiện nhân kia.

Sở sư huynh nghĩa bạc vân thiên, tuân theo quy củ, không muốn ra tay với Sở

Mính.

Nàng lại không thèm kiêng kỵ, dù bị tông môn trừng phạt cũng chấp nhận.

Mặc kệ là ba đao sáu lỗ hay là bị giam cầm ở Giới Luật viện, thì Tiêu Di cũng

không quan tâm, coi như trả nợ ân đức cho Sở sư huynh.

Lúc này, Sở Sơn và Sở Trạch đã đến gần bọn họ.

Tiêu Di lập tức hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén như đao như kiếm mà trợn mắt

nhìn bọn họ.

Mấy vị sư huynh còn lại của Vô Tướng thần tông cũng đều trợn mắt nhìn bọn

họ.

Dù là Phong Đao Điện Kiếm – Nhân Trung Thủ và Sát Kiếm – Cầm Nhâm thì

cũng là lạnh lùng như băng.

Sở Sơn và Sở Thạch bị những ánh mắt lạnh lẽo này nhìn vào, nhưng vẫn bình

chân như vại.

Mọi người đều là đồng môn, những người này còn dám ra tay với bọn họ hay

sao?

Nếu như bọn họ gặp phải nguy hiểm, lẽ nào những người này còn dám thấy chết

không cứu?

Nhưng hai người cũng không mặt dày đến mức đi lên lưng tiểu Huyền Vũ, mà

chỉ đứng ở ngoài.

Sở Hi Thanh đúng là không thèm để ý đến Sở Mính.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bộ phận vỏ cây ở trên người con nghiệt thú kia,

rồi rơi vào suy ngẫm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play