Bạch Tiểu Chiêu dùng hai hạt sen, gia tăng sáu mươi năm yêu lực. Còn tiểu

Huyền Vũ thì không sợ mấy thứ này, nó ăn hơn năm mươi viên, gia tăng

khoảng hai trăm năm yêu lực.

Hết cách rồi, kích thước của nó khá lớn, hiệu quả của linh dược sẽ kém hơn

nhiều.

Thiên Trụ Chân Thủy và Thần Tự Thái Ất Tinh kim đều là tài liệu luyện khí.

Đặc biệt là Thiên Trụ Chân Thủy, tuy rằng Sở Hi Thanh không dùng được thứ

này, nhưng Chu Lương Thần và tiểu Huyền Vũ lại có thể luyện hóa, dung hợp

với sát lực, khiến lực lượng và thần thông hệ thủy tăng gần gấp đôi, nó còn có

thể dùng làm tài liệu luyện khí tứ phẩm.

Thần Tự Thái Ất Tinh kim, bản thân nó cực kỳ cứng rắn, hơn nữa còn có thể

can thiệp thời gian, còn có thể làm cho đồ vật hòa Thần Tự Thái Ất Tinh kim

biết ‘ẩn thân’.

Sở Hi Thanh cũng lấy một phần.

Còn về phần Thiên Nguyên Tẩy Tủy thảo, nghe tên là biết công dụng. Thứ này

có thể tẩy kinh phạt tủy, gia tăng bản nguyên của võ tu.

Đáng tiếc là chỉ có năm phần mười, nếu như thêm năm phần nữa, thì Sở Hi

Thanh có thể kiếm thêm một môn thiên phú huyết mạch tầm trung.

Ngoài ra, bản nguyên càng mạnh thì tốc độ tu hành của bọn họ càng nhanh.

Nhân Trung Thủ nghe vậy thì khóe miệng giật giật, lòng thầm nói mình còn đi

lấy cái bía gì?

Mấy con nghiệt thú bảo vệ bảo vật đã bị Sở Hi Thanh chọc giận, bây giờ đang

cực kỳ điên cuồng.

Chỉ cần hắn đến gần một chút, sẽ bị đám nghiệt thú kia truy đuổi đến chết.

Nhân Trung Thủ tự nhận mình không trêu nổi, hắn vừa không có Nhai Tí đao

của Sở Hi Thanh, cũng không có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết. Tuy rằng sức

chiến đấu của hắn khá cao, nhưng vẫn không là gì với đám nghiệt thú kia.

May mà hắn nhanh chân hơn Sở Hi Thanh, sử dụng chút thủ đoạn để lấy được

hai loại, bằng không thì đúng là không thu hoạch được gì.

“Sở huynh quả nhiên là đã lấy đủ kỳ trân dị bảo ở nơi này. Nếu như ta đoán

không sai, vậy mục tiêu tiếp theo của Sở huynh và chư vị chính là Cửu Khúc

Ma Tràng quật, đúng không?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì không tỏ ý kiến.

Cửu Khúc Ma Tràng quật là nhất định phải đi, nhưng mà không phải bây giờ.

Năm tháng dài lắm, Sở Hi Thanh chuẩn bị ở bên ngoài thêm nửa tháng.

Bên ngoài vẫn còn một ít bảo vật, nhưng đều kém hơn mấy thứ kia một bậc.

Bản thân Sở Hi Thanh không dùng được, nhưng có thể mang ra ngoài bán lấy

tiền.

Ngoài ra, hắn còn chưa đi hết phạm vi 1500 dặm của tầng này, vẫn còn chưa tìm

thấy manh mối của kiếm chiêu Cửu Thiên Thời Luân.

Nhân Trung Thủ cũng không để ý đến vẻ mặt của Sở Hi Thanh, sắc mặt hắn

nghiêm túc: “Trong tay ta bây giờ có một phần bản đồ, và xu thế di chuyển của

linh mạch ở bên trong, ta muốn đổi một phần hứa hẹn từ chỗ Sở huynh.”

“Mặc kệ là Thời Ngân thảo hay Thạch Tâm huyết thì đều phải chia cho ta một

phần. Đương nhiên, Nhân mỗ cũng tự biết lấy mình, Thời Ngân thảo thì ta chỉ

cần năm phần Lục khúc, Thạch Tâm huyết thì chỉ cần bốn mươi lăm giọt.”

Sở Hi Thanh thì lại ngây người một trận: “Bản đồ? Ngươi lấy bản đồ ở đâu ra?”

“Nhân mỗ quan hệ khá rộng rãi, tấm bản đồ này là lấy được từ chỗ của một

người bạn.”

Khóe môi Nhân Trung Thủ hơi cong lên: “Thật ra thì cũng có quan hệ với Vô

Tướng thần tông các ngươi, vị Huyết Nhai dự bị kia của các ngươi chạy rất khá,

ba người bọn họ và đám người Kiếm Thị Phi đuổi đuổi bắt bắt ở bên trong đó,

đã dây dưa đến mười mấy ngày rồi. Có người nói, chỉ quãng đường chạy trốn

này thôi, cũng đã hơn chín vạn dặm rồi.”

“Tấm bản đồ này có diện tích cực lớn, đã chiếm cứ một phần ba hang động.

Không chỉ có thể giúp các ngươi cứu viện Sở Mính, mà còn có thể giúp các

ngươi sử dụng thuật phong thủy, chỉ mất chút thời gian là có thể tìm thấy vị trí

của bảo vật. Nếu như các ngươi còn chê bản đồ không đủ, vậy ta còn có thể hỏi

bạn của ta.”

Lúc này Sở Hi Thanh liền đưa tay ra: “Ta đáp ứng, đưa bản đồ đây.”

Chỉ là năm phần Lục khúc Thời Ngân thảo và bốn mươi lăm giọt Thạch Tâm

huyết mà thôi, Nhân Trung Thủ yêu cầu không nhiều.

Nhân Trung Thủ cũng không nói nhiều, hắn biết Sở Hi Thanh có thanh danh

nghĩa bạc vân thiên, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Hắn lập tức đưa một thẻ ngọc

màu xanh cho Sở Hi Thanh: “Bản đồ ở trong này, dùng thần niệm cảm ứng là

được.”

Sở Hi Thanh lập tức đưa thẻ ngọc màu xanh lên sát mi tâm, rồi ngưng thần cảm

ứng.

Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, trái tim cũng không

kiềm chế được đập thình thịch, khó ức chế nỗi kích động trong lồng ngực.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy từ lưng rùa: “Chúng ta đi Cửu Khúc Ma Tràng quật,

đi ngay bây giờ.”

Cái gọi là đạp mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.

Hắn tìm toàn bộ bí cảnh mà vẫn không tìm thấy manh mối nào, bây giờ lại

không tốn chút công sức nào mà lại tìm được phương pháp hoàn thiện kiếm

chiêu Cửu Thiên Thời Luân.

Phần cơ duyên này, có chỗ dựa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play