Sở Mính nắm chặt tay của mình, bên trong lòng bàn tay kia thế mà lại mọc ra

một khối xương to nhỏ bằng nửa quả trứng gà.

Nó cực kỳ cứng rắn, màu sắc ngăm đen, nhìn qua giống như một khối đá quý

màu đen, nhưng lại mọc ra từ lòng bàn tay của Sở Mính. Hơn nữa còn xé mở

máu thịt của nàng, bại lộ ra ngoài cơ thể của nàng.

Sở Mính nghĩ thầm, nàng có phần lực lượng này, nàng sẽ không sợ ai cả, dù là

Sở Hi Thanh cũng vậy.

Cùng lúc đó, Sở mính cũng đang âm thầm hối hận.

Nếu nàng biết vị Tinh thần Đại pháp sư kia sẽ lấy ra sáu viên Thời Không mật

thạch, và tài liệu trị giá hơn ngàn vạn lượng vàng để mở đường hầm vào bí cảnh

thời gian, đưa nhiều người như vậy vào trong để lấy tính mạng của nàng, thì

nàng sẽ mượn cớ để không tiến vào trong bí cảnh.

Lúc này Sở Mính cũng là cưỡi hổ khó xuống.

Nếu như lần này nàng không thể thông qua bí cảnh thời gian, mà bỏ dở giữa

chừng thì làm sao các trưởng của của Vô Tướng thần tông sẽ tin tưởng và để

nàng kế thừa Huyết Nhai thánh truyền?

Sau đó, mấy người Sở Hi Thanh chờ ở chỗ này tận nửa canh giờ.

Tuy rằng sau đó còn có hai mươi mấy người lục tục chạy đến, nhưng lại không

có bất cứ ai có thể đi lên tế đàn trôi nổi trên không kia.

Sau khi bọn họ đến gần, đều bị màng ngăn của tế đàn ngăn cản.

Sở Hi Thanh cũng vì thế mà bóp cổ tay, bởi vì những người này cơ bản đều là

đệ tử Vô Tướng thần tông.

Khoảng một canh giờ rưỡi sau, Sở Hi Thanh chỉ thấy trước mắt mình tối sầm,

đột nhiên tiến vào một vùng không gian tăm tối vô bờ.

Chung quanh tế đàn không có một điểm sáng nào, lại rộng rãi vô biên vô ngần.

Ngay sau đó, bốn cốc đỏ bằng đá ở bốn góc tế đàn đã bốc cháy, chiếu sáng

phạm vị hai mươi trượng chung quanh.

Lúc này, Sở Hi Thanh tay đè đao bên eo, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó kẻ địch.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, đối thủ ở trước mặt hắn lại không phải là

một con Chúc Cầu, mà là một bóng người mà Sở Hi Thanh cực kỳ quen thuộc.

Đó là một thiếu niên mặc áo bào màu xanh, lông mày của hắn như một đôi trực

đao, đôi mắt của hắn thì lại giống như Nhạn linh đao.

Mũi của hắn cao như dãy núi, khóe môi phác họa ra một đường cong như lưỡi

đao, phong mang bức người.

Con ngươi của Sở Hi Thanh nhất thời co rút lại.

Khi hắn nghiên cứu Nhai Tí Đồ thì đã gặp người này ở trong ảo cảnh.

Nhưng vị trong ảo cảnh có dung mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, khí chất cũng

không ác liệt như người thiếu niên trước mắt, mà nguy nga như núi cao, sâu như

biển rộng, đó là vực sâu và đỉnh núi mà thiếu niên này chưa từng chứng kiến.

Đây chính là Huyết Nhai Đao Quân khi còn trẻ!

Khoảnh khắc này, Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ.

Cùng lúc đó, bên trong Đạo Nhất diện ở Vô Tướng thần sơn, rất nhiều đại

trưởng lão đang tụ tập ở nơi này cũng ngây người, sau đó đều hiện lên vẻ kinh

ngạc.

“Thế mà lại là Huyết Nhai Đao Quân? Đây là ‘Thời chi kinh tượng’ mà Chúc

Quang âm nghĩ hóa ra?”

Sắc mặt đại trưởng lão Tri Phi Tử ngưng trọng.

Đây chính là Cự linh thời Thái cổ Chúc Quang âm lấy dấu ấn của Huyết Nhai

Đao Quân để lại bí cảnh từ trong dòng sông thời gian, sau đó nghĩ hóa ra một

hóa thân giống như ảnh trong gương, nắm giữ toàn bộ thực lực của Huyết Nhai

Đao Quân khi đó.

“Chuyện gì thế này?”

Đại trưởng lão Vương Bạch Mi cũng vuốt đôi mày trắng: “Trong tất cả ghi chép

ở quá khứ, Chúc Quang âm chỉ dùng Chúc Cầu để làm cửa ải của tầng thứ ba,

chưa bao giờ có ngoại lệ. Vì sao lần này lại là ‘Thời chi kính tượng’.?

“Đây không phải là rõ ràng rồi sao?”

Đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ Dương cười gằn một tiếng, trong mắt ẩn

chứa vẻ cười khổ: “Hắn tạm thời thay đổi quy tắc, không muốn để Sở Hi Thanh

tiến vào tầng thứ ba. Xem ra thức kiếm pháp kia rất quan trọng với Chúc Quang

âm và Mộc Kiếm Tiên.”

Từ xưa đến nay, hắn cực kỳ căm ghét loại hành vi lật lọng, không tuân theo quy

của này.

Sau đóm, Lư Thủ Dương liếc mắt nhìn Lý Trường Sinh: “Điều này làm cho ta

càng ngày càng chờ mong. Tông chủ, Sở Hi Thanh có nắm chắc phần thắng

trong trận chiến này không?”

Bốn tháng trong bí cảnh, tương đương với khoảng mười ngày ở bên ngoài.

Chư vị đại trưởng lão ngồi đây đều là người bận rộn, làm sao có thể ngày nào

cũng ngồi đây để xem Sở Hi Thanh tu hành?

Chi có Lý Trường Sinh đã tu luyện thành công Phân thần Hóa thể, có thể vừa

làm việc vừa vừa ở Đạo Nhất điện để nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.

Vì vậy trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có một mình Lý Trường Sinh là có

nhận thức hoàn chỉnh về tu vị và sức chiến đấu của Sở Hi Thanh bây giờ.

Sắc mặt Lý Trường Sinh lại hơi xoắn xuýt.

“Ta nên nói như thế nào đây?”

Khuôn mặt béo tròn của hắn lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ, giọng nói chần chờ: “Ta

chỉ biết Sở Hi Thanh bây giờ, chứ không biết Huyết Nhai Đao Quân năm đó.

Thứ duy nhất có thể dự đoán chính là, trận chiến này nhất định sẽ rất khô khan,

khô khan đến khó mà tin nổi.”

Ban đầu mọi người còn thấy hơi khó hiểu, sau đó liền bừng tỉnh, bọn họ nhất

thời đều hiện lên vẻ quái dị.

Nhai Tí đao đối đầu với Nhai Tí đao. . . cái này. . . phải đánh thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play