Nếu nghiên cứu rất nhiều năm vẫn không có kết quả gì, mình sẽ khó chịu chứ? Lý Khai Nguyên tự hỏi bản thân.
Cậu ấy trả lời thẳng thật: “Sẽ khó chịu.”
Lý Tam Thuận nói tiếp: “Khai Nguyên, nghiên cứu thuốc chống ung thư cũng giống như làm ruộng, đều mong chờ có được thu hoạch, nhưng chu kỳ thu hoạch của thuốc chống ung thư này qu dài, còn chưa chắc đã có được thu hoạch, không như làm ruộng, làm năm nào thu năm đó, năm nay không thu hoạch được sang năm sẽ có. Nghiên cứu điều chế thuốc thì khác, năm nay không có thu hoạch, sang năm không có thu hoạch, thậm chí mười mấy hai mươi năm vẫn không có thu hoạch. Khai Nguyên, cháu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bỏ ra rất nhiều thời gian để làm công việc chưa biết trước sẽ có thành quả hay không chưa?”
Chuẩn bị tốt chưa ư? Mình cũng không biết nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lý Khai Nguyên có chút mờ mịt, cậu ấy mấp máy môi, nhưng lại không nói được câu nào.
“Khai Nguyên,” Lưu Đại Ngân xoa đầu cậu ấy giống như khi còn nhỏ, giọng rất dịu dàng: “Chuyện cháu muốn làm, ông bà nội sẽ không ngăn cản, ông bà sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của cháu. Nếu như làm ruộng mười mấy năm vẫn không biết sẽ có thu hoạch hay không, hay là cháu thử trồng thêm chút rau dưa gì đó trong thời gian làm ruộng, như vậy coi như có thêm chút thu hoạch cho mình.”
Khai Nguyên nghe Lưu Đại Ngân nói mà không hiểu gì: “Bà nội, làm ruộng trồng rau gì ạ? Sao cháu nghe bà nói mà không hiểu gì hết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play