Vu Kính Thận lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Tam Thuận một cái, vẫn không nói gì.
Nếu như có thể rút s.ú.n.g ra ở nơi này, anh ta đã rút s.ú.n.g cho lão già này một băng đạn từ lâu rồi, ở trên đảo không có ai dám gõ cửa sổ xe anh ta như vậy.
Vu Kính Thận nâng kính cửa sổ xe lên, nói với tài xế: “Không lấy lợn rừng, đi nhanh đi.”
Tài xế xuống xe, nói thầm hai câu bên tai Lão Lục, Lão Lục lập tức nói: “Chúng tôi không cần con lợn rừng này, các hương thân chia nhau đi.”
Một con lợn rừng to như vậy, ít nhất cũng hơn ba trăm cân, thế mà người này lại không thèm lấy?
Ông chủ quán ăn nhỏ nói: “Hay là tôi mang con lợn rừng này về nhé, người có mặt ở đây đều được chia một phần.”
Vừa rồi con lợn rừng còn giãy giụa vài cái, bây giờ đã hoàn toàn không nhúc nhích rồi. Có người bạo gan lên sờ thử, sau đó nói; “Chết thật rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT