Nói rõ mọi chuyện với cảnh sát xong, Lý Tam Thuận lấy máy quay phim ra, đặt lên chiếc bàn trước mặt cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, hôm đó chúng tôi đi quay cảnh tuyết, quay được cả quá trình bà Trần bị ngã, căn bản không có ai đẩy ngã bà ta. Hơn nữa, lúc ấy chính bà ta đã thừa nhận là mình tự ngã. Bây giờ bà Trần lại sửa lời khai, vì muốn tống tiền chúng tôi, muốn chúng tôi thanh toán tiền thuốc men cho bà ta. Đồng chí cảnh sát, các anh phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.”
Nói hết câu, Lý Tam Thuận bật máy quay phim lên, mời cảnh sát xem đoạn băng mình quay được.
Lúc này sắc mặt Trần Tam, Trần Liên đã thay đổi rồi, chuyển từ đắc ý sang kinh hoảng thất thố.
“Đã có chứng cứ vì sao các người không lấy ra ngay từ đầu?” Trần Liên chất vấn.
Lưu Đại Ngân không ngờ cô ta còn mặt dày chất vấn bọn họ: “Chúng tôi có chứng cứ, sao lại không lấy ra ngay từ đầu ư? Vậy cô cậu thì sao, rõ ràng biết mẹ mình tự ngã, sao còn tới tống tiền chúng tôi? Chúng tôi làm việc tốt, lại bị vu oan hãm hại, may mà hôm ấy chúng tôi mang máy quay phim theo, nếu không chúng tôi có mười cái miệng cũng không nói rõ được, nỗi oan này đã bị nhà cô cậu chụp lên đầu rồi. Bây giờ cô còn trách chúng tôi, cô còn thể diện trách chúng tôi? Có trách thì trách người nhà họ Trần cô xấu bụng, trong đầu đều là ý xấu.”
“Bà…” Trần Tam nói: “Không phải chúng tôi tống tiền, mà là…”
Là gì thì anh ta cũng không nói được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT