Cậu ấy đã nhìn ra, hai vợ chồng nhà kia không phải người tốt lành gì, lời vừa rồi bọn họ nói cứ như đang ám chỉ bà cụ bị ngã có liên quan với bọn họ vậy.
Nếu như bọn họ gây phiền phức cho ông bà này thì phải làm sao?
Lý Tam Thuận vỗ vào chiếc máy quay phim đang đeo trước n.g.ự.c mình, nói: “Cậu bé, cháu đừng sợ, chuyện xảy ra vừa rồi ông quay phim lại hết rồi. Vốn dĩ ông bà định tìm nơi nào đó yên tĩnh để quay lại cảnh tuyết rơi, không ngờ lại quay được cảnh này.”
Tề Dĩ An gãi đầu, nói: “Ông bà ơi, đã muộn thế này rồi, ông bà định về nhà kiểu gì? Hay ông bà đến nhà cháu ngồi nghỉ trước đi, để cháu bảo cha cháu đưa ông bà về. Nhà cháu gần lắm, ở ngay bên kia thôi.”
Lưu Đại Ngân thầm nghĩ: Đúng là đứa bé ngoan, đứa trẻ tốt như vậy, phải trải qua chuyện tuyệt vọng cỡ nào mới biến thành dáng vẻ như trong sách viết chứ.
“Không cần đâu, lát nữa người nhà ông bà sẽ tới đón ông bà, cháu mau về nhà đi, muộn thế này rồi, đừng để cha mẹ lo lắng.”
“Vâng ạ.” Tề Dĩ An lộ ra nụ cười trong vắt: “Cháu chào ông bà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT