Chẳng lẽ thuốc ngủ Dương Diệu uống không phải do mẹ con Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo ép cậu ấy uống sao?
Nếu Dương Diệu không bị quy chụp cho cái tội danh sao chép, có miệng cũng không biện minh được, con đường làm nhà thiết kế thời trang cũng chấm dứt, cậu ấy sẽ uống thuốc ngủ để tự sát sao?
“Tổng giám đốc Lưu, thật ra tính tình cháu rất mẫn cảm.” Dương Diệu nở nụ cười ngượng ngùng, nói: “Nếu như chuyện hôm nay Từ Mạn Mạn làm không bị điều tra rõ, nếu cháu bị gán cho cái tội danh sao chép, thì không biết cháu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào đâu.”
“Cho nên…” Cậu ấy nhìn Lưu Đại Ngân, chân thành nói: “Tổng giám đốc Lưu, đối với ngài mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với cháu mà nói, nó không nhỏ chút nào. Cho nên, hãy để cháu cảm ơn ngài thêm lần nữa.”
Lưu Đại Ngân: “Đứa nhỏ này, được rồi, tôi nhận lời cảm ơn của cháu.”
Vân Chi
Cửa phòng bị gõ vang: “Bà ngoại, là cháu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT