Bên này, Chu Xuân Yến cúi đầu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tiền không còn có thể kiếm lại, nhưng nếu tiền kiếm lại, lại bị mẹ ông Chu đòi mất thì sao? Không phải vợ ông Chu xót tiền, mà là tuyệt vọng. Ông Chu biết nghĩ cho mẹ ông ấy, biết nghĩ cho em trai ông ấy, nhưng lại không biết nghĩ cho bà ấy và con gái bọn họ, đứa trẻ lớn như vậy rồi vẫn phải sống cùng một phòng với cha mẹ, sao ông Chu không biết thương con bé chứ? Cha mẹ anh em chịu khổ thì đau lòng, vợ và con gái chịu khổ lại coi như không có gì, anh nói xem rốt cuộc ông Chu có coi mẹ con bọn họ là người nhà không?”
Hoằng Quốc Nguyên không nói gì.
Chu Xuân Yến nói tiếp: “Lúc em còn ở nông thôn, cũng có nhà như vậy, không coi vợ con của mình là người nhà, chỉ coi cha mẹ, anh chị em là người nhà. Khi đó em còn không hiểu vì sao lại có chuyện như vậy, bây giờ thì em hiểu rồi. Vợ con mới sống cùng bao lâu chứ, cha mẹ và anh chị em thì đã ở bên từ nhỏ, đương nhiên phải quan trọng hơn rồi.”
Hoằng Quốc Nguyên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng đi bên Chu Xuân Yến. Bọn họ ra ngoài cả buổi sáng, nhưng không đi đâu hết mà ngồi trên ghế đá công viên ngắm phong cảnh.
Chu Xuân Yến không muốn nói chuyện, Hoằng Quốc Nguyên cũng không muốn nói chuyện.
Gần đến giữa trưa, Chu Xuân Yến đứng dậy trước: “Quốc Nguyên, em về trước đây, anh suy nghĩ cho kỹ càng đi xem rốt cuộc sau này hai chúng ta phải sống thế nào.”
Chu Xuân Yến ngồi lên xe đạp, không về thẳng ký túc xá, mà tới chỗ Lưu Đại Ngân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT