Cảnh sát Triệu ăn nói lấp lửng, chậm rãi cầm cốc trà lên uống một ngụm, Cốc trà ông ấy dùng là một chiếc cốc thuỷ tinh có vẻ rất lâu năm rồi, nước trà rất đặc, liếc mắt nhìn qua thì thấy bên trong bỏ rất nhiều lá trà.
Uống nước xong, cảnh sát Triệu thả chiếc cốc lại vị trí cũ, nói: “Tưởng Bội Bội, cô thật sự không định khai thật sao? Có phải chính cô đã trộm đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái không?”
Sắc mặt Tưởng Bội Bội trắng bệch, nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Thật sự không phải cháu lấy.”
“Tưởng Bội Bội, cô biết vân tay của cô in lại rõ ràng nhất ở vị trí nào trên chiếc đồng hồ không?”
Tưởng Bội Bội cúi đầu nhìn xuống mặt đất không nói lời nào.
“Nơi vân tay của cô lưu lại rõ ràng nhất không phải trên mặt đồng hồ, cũng không phải ở dây đồng hồ, mà ở mặt trái của móc cài, nói cách khác khi cô đeo chiếc đồng hồ lên tay, đã để lại vân tay của mình trên đó. Dựa theo lời khai của cô, buổi tối ngày mười ba cô không hề chạm vào chiếc đồng hồ này, vậy người cuối cùng đeo vào tháo ra phải là bạn học Vương Nhất Ái chủ nhân của chiếc đồng hồ mới đúng. Nhưng vì sao, vân tay của cô ở chỗ đó còn trùm lên vân tay của bạn học Vương Nhất Ái, còn rõ ràng hơn cả vân tay của chủ nhân chiếc đồng hồ?”
Khi cảnh sát Triệu nói đến dấu vân tay của cô ta in trên mặt trái móc cài, cơ thể Tưởng Bội Bội bắt đầu run rẩy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT