Đới Vĩnh là người Quảng Đông, biết nói tiếng Quảng Đông, chính vì phải dùng đến cậu ấy, nên lần này đi công tác Lưu Đại Ngân mới mang cậu ấy theo.
Điểm đến của Lưu Đại Ngân là một bệnh viện tư nhân, bà ấy bế Khai Ngọc vào, thơm lên khuôn mặt cậu bé: “Khai Ngọc, lát nữa bác sĩ phải lấy máu, Khai Ngọc đừng sợ nhé.”
Đới Vĩnh nhìn thấy tất cả, nhưng cậu ấy không nói câu nào, cũng không hỏi thăm gì.
Bệnh viện này không đông bệnh nhân lắm, Lưu Đại Ngân còn đặt lịch hẹn từ trước, nên rất nhanh đã lấy m.á.u xong.
Bế Khai Ngọc ra khỏi bệnh viện, Lưu Đại Ngân dặn dò Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, chuyện này cháu đừng nói cho ai đấy, biết chưa?”
Đới Vĩnh khẽ gật đầu, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân, chi phí rất đắt đỏ, xưởng trưởng bế đứa trẻ đến nơi này chẳng lẽ chỉ vì lấy m.á.u xét nghiệm? Huống chi xưởng trưởng còn đặt lịch từ trước, hay là Khai Ngọc bị bệnh gì? Nhưng mà nếu Khai Ngọc bị bệnh gì đó, sao con trai con dâu của xưởng trưởng lại không biết nhỉ?
Nhưng xưởng trưởng không cho nói ra ngoài, vậy thì khả năng là chuyện bí mật. Nếu đã là bí mật, thì không nên tìm hiểu vẫn tốt hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play