“Chẳng lẽ mẹ con không bảo cha xin nghỉ chiều để đưa con về sao?” Hứa Nam Nam hoảng hốt nhìn Hứa Kiến Sinh, rồi bất ngờ phát hiện Chu Lệ Bình và Vệ Quốc Binh đứng sau lưng ông, mắt cô sáng lên như tìm được phao cứu sinh, vội lao về phía Vệ Quốc Binh: “Chú Vệ, chú Vệ, có phải chú đến giúp cháu không?”
Vệ Quốc Binh vốn là người thật thà, thấy Hứa Nam Nam như vậy thì trong lòng cũng có chút xót xa: “Ừ, chú Vệ dẫn chủ nhiệm Chu đến thăm các cháu đây, chủ nhiệm Chu chắc chắn sẽ hỗ trợ các cháu.”
“Đúng vậy, Nam Nam, cháu không nhớ cô à? Hồi cháu còn nhỏ, cô còn từng bế cháu nữa đấy,” Chu Lệ Bình nhìn Hứa Nam Nam, thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, lại nhớ đến hai đứa nhỏ vừa cầm bánh bao thịt to chạy ngang qua, trong lòng thoáng bực bội. Vừa bước vào, cô đã để ý thấy trên bàn chỉ có hai bát nước trắng, chẳng chút dầu mỡ nào.
“Nam Nam, cháu ăn cơm chưa? Hôm nay mẹ cháu làm bánh bao thịt cho cháu ăn à?”
“Bánh bao thịt? Bánh bao thịt là gì ạ? Mẹ cháu bảo nhà không đủ lương thực nên làm mì chay cho cháu thôi. Nhưng cũng ngon lắm, ngon hơn bánh ngô nữa,” Hứa Nam Nam thật thà đáp.
Thời buổi này nghèo khó, nhiều nhà chưa từng được ăn bánh bao thịt. Ngay cả nhà Chu Lệ Bình cũng chỉ dịp Tết mới được ăn ngon hơn một chút, ngày thường hiếm khi có thịt. Nếu bình thường nghe con gái ruột của Hứa Kiến Sinh nói chưa từng ăn bánh bao thịt, cô cũng chẳng thấy lạ. Nhà đông con, hoàn cảnh khó khăn, không ăn bánh bao thịt cũng là chuyện thường.
Nhưng vừa rồi khi vào cổng, cô đã thấy hai đứa cháu của Hứa Kiến Sinh cầm bánh bao thịt to, mỗi đứa hai cái. Điều đó chứng tỏ nhà Hứa Kiến Sinh có đồ ăn ngon, nhưng lại không cho con gái ruột mình ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT