Năm nghìn tệ!
Còn nhiều hơn cả hai tháng lương của cô!
Ông chủ hiệu thuốc cười nói: "Chị à, trong đơn thuốc này có hai loại thuốc quý, năm nghìn tệ là giá đã giảm rồi đấy."
Năm nghìn tệ mà còn được giảm giá?
Đắt quá rồi!
Diệp Thư giật mình, vội vàng kéo Diệp Chước lại nói: "Chước Chước! Chúng ta không mua thuốc nữa! Chúng ta về thôi! Mẹ khỏe lắm, không cần uống thuốc đâu, về nhà nghỉ mấy ngày là khỏi ấy mà."
"Không mua thì thôi." Ông chủ thu lại thuốc.
Diệp Chước cười vỗ nhẹ tay Diệp Thư, quay sang nhìn ông chủ hiệu thuốc, "Ông chủ, chúng cháu mua thuốc này! Gửi tiền ông." Diệp Chước vừa nói vừa lấy tiền từ trong túi ra đưa cho ông chủ.
Ông chủ bỏ tiền vào máy đếm tiền.
Không nhiều không ít, vừa đúng năm nghìn tệ thì không khỏi nhìn Diệp Chước thêm một lần, thầm nghĩ, cô bé này tính toán giỏi thật, không đếm mà vẫn đúng năm nghìn tệ.
Diệp Thư xót xa không thôi, "Chước Chước, mẹ thật sự không sao mà!" Năm nghìn tệ, cô phải làm hai tháng mới kiếm được đó.
"Mẹ, tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng sức khỏe là của mình, mà mạng người chỉ có một!" Diệp Chước nói một cách nghiêm túc.
"Cô bé nói đúng, so với sức khỏe thì năm nghìn tệ có là gì?" Ông chủ hiệu thuốc đưa thuốc cho Diệp Thư, "Chị à, chị sinh được một cô con gái hiếu thảo đấy!"
Diệp Thư nhận lấy thuốc, "Cảm ơn ông."
Ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Chước lại đến chợ.
Chuẩn bị mua chút cá thịt về, người Diệp Thư yếu quá, phải bồi bổ cho tốt.
**
Nhà họ Mục.
Dù sao thì kiếp trước Mục Hữu Dung cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng chính hiệu, cho nên, cô ta thích nghi với cuộc sống hào môn rất nhanh.
Điều duy nhất khiến cô ta không thích ứng được là, con nhỏ Diệp Chước kia lại rời khỏi nhà họ Mục.
Kiếp trước nếu cô ta buồn chán, còn có thể lấy việc trêu đùa con nhỏ kia làm niềm vui.
Bây giờ, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đang nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Mục Hữu Dung vội vàng mở bảng điều khiển mà người khác không nhìn thấy.
Trên đó hiển thị thông tin của một người.
Lê Thiên Đông: Nam.
Tuổi: 28.
Trưởng tử của nhà họ Lê, một trong mười gia tộc lớn ở kinh thành, cũng là người thừa kế của nhà họ Lê, tài sản hơn nghìn tỷ.
Một nhân vật quyền quý như vậy, chỉ cần giậm chân một cái, cũng đủ khiến Vân Kinh chấn động.
"Có ảnh của Lê Thiên Đông không?" Mục Hữu Dung nheo mắt lại.
Màn hình bảng điều khiển chuyển động, lập tức hiển thị ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi.
Ngũ quan tuấn tú, phong thái phi phàm.
Mục Hữu Dung nheo mắt lại, "Tra lịch trình gần đây của Lê Thiên Đông."
Hệ thống lập tức chuyển màn hình, hiển thị một bảng lịch trình.
Mục Hữu Dung xem kỹ lịch trình, sau đó ngồi vào bàn trang điểm.
Lê Thiên Đông tuy thân phận hiển hách, nhưng rõ ràng, Lê Thiên Đông không phải mục tiêu của Mục Hữu Dung, mục tiêu của Mục Hữu Dung là Sầm Ngũ gia.
Theo thông tin hiển thị, Lê Thiên Đông và Sầm Ngũ gia là bạn thân.
Chỉ cần leo lên được Lê Thiên Đông, cô ta sẽ tiến gần hơn đến Sầm Ngũ gia.
Đáng tiếc, hệ thống không thể tra trực tiếp Sầm Ngũ gia, nếu không, cô ta đã không cần tốn công sức tiếp cận Lê Thiên Đông như vậy.
Ở Cổng một trung tâm thương mại nào đó.
Một nhóm người mặc vest chỉnh tề, vây quanh một bóng dáng trẻ tuổi bước ra ngoài.
Người đi đầu không phải Lê Thiên Đông thì là ai?
Lê Thiên Đông vừa bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân trắng tinh khôi đang khom người ở cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, "Cậu bé, em mấy tuổi rồi?"
Cô gái rất xinh đẹp, chiếc váy liền thân trắng tinh không chút bụi bẩn, tôn lên vẻ đẹp như hoa sen mới nở của cô.
Đối diện cô là một cậu bé ăn mặc lôi thôi, mũi còn dính bong bóng nước mũi, nhưng cô gái mặc váy trắng dường như không hề để ý, lấy khăn giấy cẩn thận lau mặt cho cậu bé, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.
"Cảm ơn chị ạ." Cậu bé lễ phép cảm ơn.
"Không có gì, chị có chút đồ ăn đây, em cầm lấy nhé. Đúng rồi, người nhà của em đâu?"
Cậu bé lắc đầu, "Em cũng không biết, em ra đây một mình."
"Em ra ngoài một mình nguy hiểm quá, chị đưa em về nhà nhé?"
Cậu bé gật đầu, "Cảm ơn chị ạ."
Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Lê Thiên Đông không khỏi chậm bước chân.
Người phụ trách đứng bên cạnh thấy Lê Thiên Đông như vậy, lập tức nhanh mắt bảo trợ lý bên cạnh, "Đi điều tra cô gái kia."
"Vâng." Trợ lý cung kính gật đầu.
Một lát sau, cô gái mặc váy liền thân trắng dắt tay cậu bé biến mất trong dòng người, Lê Thiên Đông mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước đi.
"Lê thiếu, mời." Người đàn ông đứng bên cạnh Lê Thiên Đông cung kính mở cửa xe.
Lên xe.
Người đàn ông nhìn tin nhắn trợ lý gửi đến, nịnh nọt nói với Lê Thiên Đông, "Lê thiếu, cô gái chúng ta gặp ở cửa vừa nãy tên là Mục Hữu Dung, là thiên kim tiểu thư mới được nhà họ Mục nhận lại."
Lê Thiên Đông ngẩn người.
Hóa ra là cô ấy!
Thảo nào anh thấy cô ấy quen thuộc đến vậy.
Vốn dĩ vì chuyện từ hôn, ấn tượng của Lê Thiên Đông về Mục Hữu Dung tụt dốc không phanh, không ngờ, sự tình hoàn toàn không như anh nghĩ.
Xem ra, chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây.
Từ chợ về, Diệp Thư đã ở trong bếp nấu ăn.
Diệp Chước bước tới nhận lấy chiếc xẻng trên tay Diệp Thư, "Mẹ, mẹ vào phòng nghỉ ngơi đi, ở đây để con làm là được rồi."
"Để mẹ làm cho, sao con lại làm việc này được." Nhà họ Mục có đầu bếp có người hầu, Diệp Chước chắc là còn chưa bước chân vào ngưỡng cửa bếp bao giờ.
Diệp Chước cười nói: "Con từng học chút ít nấu nướng ở nhà họ Mục, mẹ đừng coi thường con, mẹ không khỏe, ít ngửi khói dầu mỡ thôi."
Thực ra, nguyên chủ hoàn toàn không biết nấu ăn.
Tài nấu nướng của Diệp Chước, là do kiếp trước rèn luyện mà thành.
Hơn nữa, Diệp Chước nấu ăn rất giỏi, món ăn cô làm ra không chỉ ngon, mà còn có công dụng khác.
"Vậy mẹ rửa rau cho con nhé." Diệp Thư cầm lấy rau Diệp Chước mua về.
Diệp Chước nhanh tay lẹ mắt bắc chảo lên bếp, chẳng mấy chốc, trong bếp đã lan tỏa một mùi thơm quyến rũ.
Diệp Thư kinh ngạc, không ngờ Diệp Chước lại có tài nghệ này.
**
Buổi tối 5 giờ 30 phút, Diệp Chước đến cửa hàng thịt nướng báo danh.
Trước quầy thu ngân có một thiếu niên mặc áo trắng đang cúi đầu viết chữ, cậu ta viết rất chăm chú, đến nỗi Diệp Chước đến mà cũng không hay biết.
"Chào bạn." Diệp Chước chủ động chào hỏi.
Thiếu niên ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt phượng sáng ngời, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vành tai hơi ửng đỏ, nói: "Tớ... bọn tớ... vẫn chưa mở cửa."
Da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng.
Lần đầu tiên trong đời, cậu ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến vậy.
Dung mạo này, e rằng đến hoa khôi trường cậu ta cũng phải lép vế.
Đúng lúc này, bà chủ quán thịt nướng Tiền Linh Ngọc từ bên trong đi ra, thấy Diệp Chước, cười nói: "Cô bé đến rồi à! Mang theo chứng minh thư chưa?"
"Mang rồi ạ."
Diệp Chước đưa chứng minh thư cho Tiền Linh Ngọc.
"Cháu năm nay mới mười tám tuổi?"
"Vâng ạ." Diệp Chước gật đầu.
Tiền Linh Ngọc cười nói: "Vậy là bằng tuổi con trai cô, nó cũng mười tám tuổi, nhưng nó mới học lớp 12 thôi."
Diệp Chước cười cười, không nói gì.
Tiền Linh Ngọc sau đó giới thiệu cho Diệp Chước nội dung công việc thường ngày, "Làm nghề này phải mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tay chân cũng phải nhanh nhẹn..."
Nội dung công việc của Diệp Chước rất nhiều, vừa phải bưng bê vừa phải dọn dẹp vệ sinh, khách đi rồi còn phải dọn bàn.
Thiếu niên cứ nhìn bóng dáng Diệp Chước như vậy, hơi nhíu mày, cô ấy đến làm thuê sao?
Là làm thêm trong kì nghỉ hè, hay làm toàn thời gian?
Nếu là làm toàn thời gian, vậy chẳng phải cô ấy còn chưa học xong cấp ba sao?
Vậy thì trình độ học vấn của cô ấy thấp quá rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play