"Không thể nào! A ca ta là một giống cái rất tốt, cả bộ lạc đều biết!" Hắc Sơn gằn giọng, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Trong lòng hắn, Hắc Tề luôn là một ca ca tốt, dịu dàng và đáng tin cậy. Khi Hắc Tề khóc lóc chạy đến tìm hắn, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện vừa xảy ra, Hắc Sơn hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Hắn chỉ tới gọi ngươi đi hái rau dại thôi, vậy mà ngươi lại bắt nạt hắn! Đừng tưởng rằng ngươi là giống cái thì ta sẽ không dám đánh ngươi!"
Hắc Sơn siết chặt nắm tay, giơ lên trước mặt Kha Liễm như để cảnh cáo.
Kha Liễm thực sự bị sự ngu xuẩn của hắn chọc cười.
"Hắc Tề tìm ta đi hái rau dại? Ngươi có nghe thấy chính mình đang nói gì không?"
"Ngươi thử dùng cái đầu đầy rỉ sét của mình suy nghĩ xem—ta có bao giờ tự ý rời khỏi bộ lạc chưa?"
Hắc Sơn sững người, không ngờ ‘Liễm’—người trước giờ luôn vâng vâng dạ dạ—lại dám lớn tiếng quát một thú nhân như hắn.
Thật ra, nếu nghĩ kỹ thì đúng là lời của a ca có chút mâu thuẫn. Nhưng dù thế nào đi nữa, ngón tay Hắc Tề bị thương là sự thật.
Bất kể nguyên nhân là gì, a ca hắn đã bị thương. Là một thú nhân, Hắc Sơn tuyệt đối không thể để người khác tùy tiện ức hiếp giống cái nhà mình!
"Ngươi lập tức theo ta về xin lỗi a ca! Bằng không, dù ngươi là giống cái, ta cũng sẽ đánh ngươi đến mức nằm bẹp như hừ hừ thú!"
Hừ hừ thú là một loài vật trông giống lợn ở thế giới hiện đại, cũng là một trong những nguồn thực phẩm chính của thời đại này.
Nói xong, Hắc Sơn không thèm quan tâm Kha Liễm có đồng ý hay không, trực tiếp vươn tay định túm lấy cánh tay cậu để lôi đi.
Ánh mắt Kha Liễm càng trở nên lạnh lẽo.
Xem ra nói lý với hắn là vô ích.
Ở xã hội này, nơi vũ lực quyết định tất cả, sức mạnh chính là chân lý. Cậu không có lựa chọn nào khác—muốn sống sót, phải tự mình nắm giữ quyền chủ động.
Chỉ cần cánh tay của tên thú nhân này chạm vào phạm vi công kích của cậu, Kha Liễm sẽ không chút do dự ra tay. Dù biết đây có thể là hành động lấy trứng chọi đá, nhưng cậu không phải loại người mặc kệ bị ức hiếp mà không phản kháng.
Bàn tay to lớn của Hắc Sơn sắp chạm vào cánh tay Kha Liễm. Cậu đã chuẩn bị sẵn một đòn phản kích mạnh nhất.
Ngay lúc này, Phạn—người vẫn đang quan sát từ nãy—vội vàng muốn bước ra ngăn cản cuộc xung đột đang trở nên căng thẳng.
Nhưng trước khi hắn kịp hành động, từ một tán cây gần đó chợt vang lên tiếng động xào xạc.