Cung Âu đặt ly cà phê đã uống cạn xuống, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía ông, "Ông nói là có người trộm thuốc của ông, ông giấu rất nhiều sao?" Thật là già mà không đứng đắn.
Đến lúc này Thời Tiểu Niệm mới hiểu được "thuốc" ở đây là cái gì, nhất thời kinh hãi, từ ghế salon đứng bật dậy, "Cha nuôi, không phải ngài nói không còn à?" "Ta." Phong Đức lúng túng, "Ta làm ra chuyện như vậy vốn đủ để ném hết cái mặt già này đi rồi, ta nào dám cho con biết ta còn làm rất nhiều." Lần này thì hay rồi, không thấy thuốc đâu, mặt mũi của ông cũng mất hết.
"..." Lại là do chính ông làm ra.
Thời Tiểu Niệm cực kỳ bất đắc dĩ, "Những thuốc kia không phải là vật tốt gì, ăn vào rất dễ dàng xảy ra chuyện." "Điều ta lo lắng chính là điều này, càng sợ là có người dụng tâm cầm đi để làm mấy hành vi phạm tội." Phong Đức lo lắng nói, sớm biết thế ông sẽ không tạo ra loại thuốc này, hiện tại thì hay rồi, xảy ra chuyện lớn.
"..." Phạm tội.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, bây giờ nên làm gì đây? Cung Âu đứng lên, cầm lấy điều khiển từ xa, ngón tay nhanh chóng ấn ấn mấy lần, nhất thời trên màn hình TV xuất hiện từng hình ảnh giám sát.
Đế quốc pháo đài quá lớn, người lại quá nhiều, trong một số hành lang đều cài đặt camera giám sát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play