"Sao lại nhìn như muốn ăn anh vậy?" Ánh mắt sâu thẳm của Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt của cô rất đẹp, cong cong như trăng khuyết, trong suốt sáng ngời.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt tuấn tú của anh chăm chú, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, hỏi: "Nói như vậy, là không có ai mắng anh nhặt giày rách sao?" Vừa dứt lời, Cung Âu liền hung hăng gõ một cái lên đầu cô, nhíu mày trợn mắt nhìn cô: "Cái gì mà giày rách chứ, người phụ nữ mà Cung Âu anh coi trọng là giày rách sao?" Tức giận cô xong, Cung Âu mới chợt nhận ra, cô gái này là đang lo lắng cho thanh danh của anh, cô sợ anh bị người ta mắng là nhặt giày rách.
Cô bị người ta mắng gần chết vẫn không quan tâm, nhưng lại lo lắng cho anh.
Trong mắt Cung Âu dần dần ngưng tụ tất cả thâm tình, hồi lâu sau, anh ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt thành thật nghiêm túc nói: "Thời Tiểu Niệm, nên nói đã nói, nên làm cũng đã làm, tiếp theo có phải nên làm chuyện chính không?" "Chuyện chính?" Trên mặt Thời Tiểu Niệm tràn đầy mờ mịt.
Bọn họ còn có chuyện chính gì phải làm sao? Ba phút sau, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo vào phòng, bộ dạng cao cao tại thượng ra lệnh cô: "Mang hết toàn bộ vật phẩm riêng tư đến phòng ngủ của anh đi." Có cần nóng lòng như vậy hay không, mới vừa nói kết thúc lời hẹn một tháng trước thời hạn, lập tức muốn ở chung? Thời Tiểu Niệm sờ lỗ tai hơi nóng lên, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì chuyện này không cần gấp như vậy đi?" Cô cảm thấy giữa nam và nữ hẳn là nên thuận theo tự nhiên, tiến hành theo trình tự, cứ đường hoàng kêu ở chung liền khuân đồ như vậy, trong lòng cô vẫn là hơi khó chịu.
"Em không muốn dời." Cung Âu thấy cô như vậy, lập tức không vui nhíu mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT