Bách Bách Linh đau đớn không chịu nổi lại bị cưỡng ép, khóc lớn tiếng gọi: "Minh Nguyệt mau cứu ta!"
Minh Nguyệt chậc chậc cười lạnh: "Hiện tại tin lời ta nói rồi chứ, nam nhân này vốn không phải người tốt!"
"Mau cứu ta, ta đau quá!" Nửa khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo đã bị ăn mòn đến mức máu thịt lẫn lộn, đoán chừng là hủy dung.
Âm thầm lắc đầu, nữ chủ cũng chỉ có khuôn mặt này là còn nhìn được, bộ dáng này thật thảm, giọng hát từng thánh thót như chim sơn ca giờ đây lại khàn khàn như ác quỷ nơi địa ngục, có chút chói tai.
Không muốn để lỗ tai bị tội, Minh Nguyệt quyết định tốc chiến tốc thắng, tay áo vung lên, liền có vô số tiểu giáp trùng màu vàng nhào tới.
Ánh mắt A Tiếu ngưng lại, trên đường trở về nàng vẫn luôn nghiên cứu cổ tịch, miễn cưỡng làm ra được chút ít tri thức, cổ sư có thể thông qua dược liệu đặc thù để bồi dưỡng cổ trùng.
Không ngờ người này lại giấu nhiều cổ trùng như vậy, nàng không thể ngồi chờ chết, giơ tay tung ra một chùm độc phấn, đáng tiếc cổ trùng của Minh Nguyệt căn bản không sợ độc phấn, ngược lại giống như gặp được đại bổ vật, một trận cuồng hút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT