“Xác định đẳng cấp nhị phẩm thành công. Chúc mừng ngươi, Trương sư điệt.” lão đạo ghi chép tài liệu.

“Nhị phẩm, bây giờ ngươi có thể đi tham gia khảo hạch chức vị nha môn các nơi ở Đàm Dương. Nếu như thông qua là được vào chức.”

Nguồn gốc của quan lại Đại Linh chủ yếu có mấy nơi.

Một là thừa kế.

Tức cha là quan gì, thì con trai là quan đó.

Hai là tiến cử.

Mọi người do quan lớn nổi danh tiến cử, đủ ba người tiến cử, là có thể được triều đình bổ nhiệm tán quan, đợi chờ an bài thực chức.

Tán quan có cấp bậc, nhưng không có quá nhiều chỗ trống có thể đưa người vào.

Ba chính là các nha môn tự khảo hạch.

Cái này là nhằm vào nhân sĩ giang hồ môn phái bang phái. Thiết lập để thu nhận người có bản lĩnh thật sự.

Rất nhiều nhân sĩ võ lâm, nhân sĩ ngoại giáo, cùng với người ngoại quốc bên ngoài Đại Linh, vân vân, chính là được thông qua cách này để nhậm chức.

“Bổn địa Đàm Dương, rất nhiều ngành võ chức thiếu người. Căn bản nhị phẩm đi vào cũng có thể lấy được chức vụ nhỏ. Coi là cất bước không tệ.” lão đạo mỉm cười nói.

“Đa tạ sư thúc chỉ điểm.” Trương Vinh Phương hành lễ nói.

Hôm nay xác định đẳng cấp nhị phẩm, hắn mới xem như thật sự thoát khỏi khả năng bị xua đuổi khỏi Minh Kính Cung.

Phải biết rằng, ở Minh Kính Cung, nếu như trước hai mươi ba tuổi không thể đạt tới nhị phẩm, hoặc là ở chỗ này ngây ngốc năm năm không thể tiến vào nhị phẩm, thì những người này cũng sẽ bị đuổi đi phân phối đến phân bộ các nơi.

“Hôm nay ngươi đã tiến vào nhị phẩm, có thể lựa chọn bái sư nhập chân truyền rồi.” lão đạo ôn hòa nói: “Sao rồi? Đã nghĩ kỹ sẽ chọn vị nào để bái sư chưa?”

Trương Vinh Phương trầm ngâm.

Trên thực tế, tuy rằng hắn bái Trương Hiên làm sư, nhưng không phải là chân truyền của Trương Hiên, cho nên hắn chưa được phong Đạo hào.

Nhị phẩm, cũng có thể có tư cách để bái sư ở Minh Kính Cung, nhận lấy Đạo hào.

Nhưng....

"Đa tạ sư thúc đề điểm, nhưng đệ tử trước đây bái sư đã lâu, cho nên ta hiện tại không nghĩ tới chuyện này."

Lão Đạo gật đầu: "Vậy, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi, suy nghĩ thật kỹ đến tương lai phát triển của bản thân. Minh Kính Cung của ta chỉ là điểm xuất phát của một số đệ tử mà thôi."

“Vâng.” Trương Vinh Phương hành lễ, rời đi.

Bên ngoài điện Linh Quan, đã sớm có người đứng đợi sẵn.

Người kia mặc một thân áo da màu nâu, lót một chiếc áo choàng đen tuyền, đeo một chiếc thắt lưng hình con cá vàng khảm hoàng ngọc quanh eo.

Tóc dài cũng được dùng quả đậu ngọc bích quấn tóc lên.

Vừa thấy Trương Vinh Phương đi ra, người này vội vàng đi tới.

"Trương Ảnh đại ca, thế nào rồi"

“Qua rồi.” Trương Vinh Phương cười nhẹ.

Người trước mặt hắn chính là Lý Hoắc Vân, người đã được hắn cứu trước đó.

"Thật sự đã qua rồi sao? Tốt, tốt, tốt lắm, ha ha ha, ta đã nói với bản lĩnh của Trương đại ca, làm sao có thể chỉ là nhị phẩm như thể giẫm trên đất bằng cho được!"

Lý Hoắc Vân vui sướng cười nói.

Hắn ta có một giọng nói lớn và tiếng nói rộng, khi hắn ta nói những lời này, hắn ta lập tức khơi dậy sự chú ý của các đạo nhân xung quanh.

Trong Đạo Cung này vẫn có đông đảo đạo nhân, mỗi ngày đều điên cuồng nỗ lực, muốn đột phá lên nhị phẩm.

Không ai muốn được chỉ định đi đến các huyện trấn khác.

Lúc này nghe được lời nói của Lý Hoắc Vân, từng ánh mắt không mấy thiện cảm khác đột nhiên tập trung vào hắn ta.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi Hình Ngục bộ bên kia, chuyện lần trước, ta đã nói chuyện này với cha ta, ông ấy yêu cầu chúng ta trực tiếp báo cáo." Lý Hoắc Vân không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

“Vậy thì đa tạ Hoắc Vân lão đệ.” Trương Vinh Phương cười nói.

Hắn bây giờ đang đi trên chính con đường của Lý Hoắc Vân.

Hắn ta không phải kẻ ngốc, không có mối liên hệ nên phải tự mình ra tay.

Ngay cả khi đột nhập vào các bộ môn khác, nhân sinh không quen thuộc thì có làm sao? So với người ở Hình Ngục, đi nơi khác thăng cấp chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều.

Hai người lập tức thu dọn đồ đạc, cùng nhau đến Tuần Chiếu phòng, đăng ký đơn chuyển viện, có sự giúp đỡ của Lý Hoắc Vân, chủ Tuần Chiếu phòng tân nhậm cũng không làm khó dễ.

Bằng cách bỏ trống một vị trí cho thủ hạ của mình, hắn ta sẽ có thể bố trí thêm một người của mình và được thêm một khoản tiền nữa.

Hắn cầu cũng không được.

Sau một vài thủ tục từ chức, khi Trương Vinh Phương bước ra khỏi Đạo Cung, hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn.

Nhìn từ bên ngoài, Minh Kính Cung mang một bầu không khí an bình đạo vận dày đặc.

Có ai ngờ nơi đây lại là nơi tô vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa đã mục nát gần hết.

Tuy nhiên, hắn còn có thể trở về, Viêm Đế phù và Định Hồn phù có thể còn chưa tới tay, cứ như vậy mà đi thì có chút không lỡ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play