“Vậy lối đi hình cung mà ta nhìn thấy lại là cái gì? Là bình đài của cánh cổng Thái Hư sao.” Trương Vinh Phương chau mày hỏi.
“Đó là hiện thân của bản thể Thần Phật. Nếu một Thần Phật hoàn toàn bị lãng quên, vậy thì bình đài này cũng sẽ rơi xuống từ trên vách núi.” Bạch Lân trả lời.
“Ta đã giết Mạt Tang Thần ở trong Thái Hư, nhưng bình đài của hắn vẫn còn, cũng tức là hắn sẽ còn sống lại?” Trương Vinh Phương lại hỏi.
“Đúng vậy, nhưng ngươi giết hắn ở trong Thái Hư, cho nên dù hắn sống lại, thật ra đã không còn quan trọng, bởi vì sau khi hắn thức tỉnh cũng không còn như trước, ngươi cũng coi như là hoàn toàn giết hắn.”
“Có ý gì?” Trương Vinh Phương không hiểu.
“Sức mạnh của Thần Phật bắt nguồn từ Thái Hư, Thái Hư không còn thì hắn cũng không còn sức mạnh khởi nguồn. Nếu sau này có người lần nữa nhớ đến hắn, lần nữa cung phụng hắn, kéo dài thời gian lâu mới có thể tái hiện hắn ở Thái Hư. Nhưng lúc đó hắn cũng không còn là hắn nữa, mà là một Mạt Tang Thần hoàn toàn mới. Còn nhớ ban đầu ta gặp ngươi như thế nào không?” Bạch Lân trả lời: “Ngươi sẽ không cho rằng ban đầu ta đại chiến chưa bị giết chết qua đó chứ?”
“...” Trương Vinh Phương im lặng. Dường như có chút hiểu logic bên trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT