Rất có thể vừa rồi có ai đó đã nghe trộm qua cửa sổ.

Sắc mặt hắn không hề thay đổi tí nào, quay người trở về phòng của mình.

Sau khi đóng cửa lại, Trương Vinh Phương ngửa đầu nhìn lên xà nhà phía trên.

‘Thói đời chính là như vậy... Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.’

Hắn giơ tay, từ từ đánh ra tư thế của Nhất Nguyên phù thứ ba.

Trong số bảy đại phù pháp, thứ nhất là Triều Khí phù là hoàn thiện toàn diện nhất, thứ hai là Viêm Đế phù có uy lực mạnh nhất, thứ ba là Nhất Nguyên phù là ôn hòa nhất.

Hắn không nắm giữ Viêm Đế phù và Định Hồn phù, nhưng hắn đã có được năm loại phù pháp khác.

Và Khai Sơn đạo nhân là chủ Tuần Chiếu phòng, thân thủ chắc chắn không thấp.

Tuần Chiếu phòng là nơi kém cỏi nhất trong Minh Kính Cung nên chủ trì có thể là lục phẩm.

Ngay cả khi võ công đã sa sút theo năm tháng, suy yếu theo tuổi tác, thì ít nhất Khai Sơn đạo nhân cũng phải được xem như là cao thủ ngũ phẩm.

Nghĩ đến số tiền đã bị ăn chặn mất, trong nội tâm Trương Vinh Phương cảm thấy có một cảm giác đè nén và một ngọn lửa không ngừng bốc lên.

Mỗi ngày hắn vất vả khổ cực làm cái này làm cái kia, lãng phí biết bao sức lực và thời gian của mình chỉ để kiếm một ít tiền, tích góp công lao để có thể ra ngoài tạm giữ chức càng sớm càng tốt.

Nhưng bây giờ....

Haizzz!

Trong nháy mắt, hắn đánh ngang một chưởng, một chưởng này phẳng phiu thẳng tắp, giống như một tảng đá lăn qua nghiền ép, khiến khí huyết toàn thân hợp thành một thể.

Lập tức, tấm màn trước giường đối diện lòng bàn tay như bị gió thổi rung động liên hồi.

Trương Vinh Phương nhắm mắt lại, đột nhiên nhìn thấy rõ ràng một dòng chữ mới từ từ xuất hiện trong cột thuộc tính.

[ Nhất Nguyên phù (Nhập Môn) ]

“Xong rồi!”

Không chần chừ, hắn nhanh chóng cộng hết ba điểm thuộc tính còn lại.

Chỉ trong nháy mắt, dấu ngoặc vuông sau Nhất Nguyên phù hoàn toàn mờ đi.

Chẳng bao lâu, những chữ mới đã xuất hiện.

Nhất Nguyên phù (Viên Mãn)

Mà sau khi các điểm thuộc tính còn lại bị giảm đi thì vẫn còn sót lại một ít.

Trong nháy mắt, một loạt trí nhớ tập luyện điên cuồng tràn vào trong tâm trí Trương Vinh Phương.

Hắn nhắm mắt lại, đứng tại chỗ, cả cơ thể lại bắt đầu hơi thay đổi.

Cơ bắp trên cánh tay dần dần phồng lên một chút, mật độ máu thịt trong cơ thể lại một lần nữa tăng lên.

“Còn thiếu một chút là có thể lại Phá Hạn rồi... Vẫn cần tiền mua dược liệu.”

“Nhưng nghĩ kỹ lại thì mình đã Phá Hạn 4 lần rồi. Mặc dù công pháp khác nhau nhưng bây giờ, khí huyết và thể trạng của mình đều ở thời kỳ đỉnh cao... Còn nắm giữ khả năng phá hạn… Sau đó… Có thể thử.”

*

*

*

Nửa tháng sau...

Màn đêm mông lung, sương mù giăng khắp lối.

Trong lầu Hoán Xuân, nhạc lầu lớn nhất ở Đàm Dương, dăm ba tốp khách ngắt quãng bước ra khỏi cửa lớn.

Một số leo lên những chiếc xe ngựa đang từ từ đến gần, một số mang theo gia đinh đi bộ rời đi.

Có người lại đã đến quán rượu bên cạnh.

Trước cửa nhạc lầu, những nhạc nữ quyến rũ mê người, vặn vẹo vòng eo rối rít chào tạm biệt những vị khách quen.

Trên bầu trời đêm, một tiếng tiêu u oán chậm rãi vang lên trong nhạc lầu.

Mọi người chợt ngẩng đầu nhìn lên liền thấy trên sân thượng lầu hai có một nữ tử mặc váy dài xanh lam đang cầm một cây tiêu dài chậm rãi thổi.

Ở lầu dưới, hai nam tử tóc dài mặc áo lụa xanh lam lảo đảo bước ra khỏi nhạc lâu.

“Hôm nay biểu diễn “Bốn mảnh ngọc”, nghe nói đây là một bản nhạc mới hội Duyệt Tâm mới ra. Thật không hổ là danh gia chấp bút. Bất kể giai điệu hay dàn ý đều khá là bất phàm.”

Một người trong số đó không ngớt lời tán thưởng.

“Nhưng, cá nhân ta nghĩ nếu thay nhạc đệm Bắc khúc bằng một đoạn Nam khúc tinh tế da diết có lẽ sẽ thích hợp hơn.” Một người khác hơi nheo mắt phân tích.

Mỗi ngày nhạc lầu đều sẽ có rất nhiều buổi biểu diễn tạp kịch và hí khúc, bảng hiệu trước cửa và trên bảng lớn sẽ ghi rõ tên những danh nữ nào biểu diễn hôm nay.

Thực ra, nhạc lầu ít người hơn, đắt hơn và cao cấp hơn so với sân khấu ngói xá đài cao.

Những người có thể vào nhạc lầu chỉ cần nhìn vào phí vào cửa là 100 đồng đã có thể nhìn ra mức độ.

Khai Sơn đạo nhân là chủ Tuần Chiếu phòng của Minh Kính Cung, sau lưng lại có người chống lưng, địa vị vững như Thái Sơn, thu nhập ngày thường cộng với tham ô nên cũng tích góp được không ít.

Vì vậy, sở thích lớn nhất của hắn ta thường không phải là kỹ quán mà là xem kịch nghe khúc.

Mỹ thực, rượu ngon, mỹ nhân chơi nhạc, lại nửa nằm trên chiếc giường êm ái ấm áp, xem một câu chuyện khiến lòng người cảm động đang diễn ra...

Loại hưởng thụ này còn lâu mới có thể so sánh với việc tụng kinh mỗi ngày của quản sự trong đạo cung.

Lúc còn trẻ, hắn ta liều mạng khổ luyện võ công, bỏ tiền ra tặng quà, cuối cùng vất vả lắm mới xác định đẳng cấp là lục phẩm, không phải là vì để lúc này hưởng thụ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play