Đương nhiên, thực lực thế lực Thiên Hộ sở không ai bằng, mấy nghìn trú quân trấn áp, là nơi duy trì trật tự của cả Đàm Dương. Thiên Hộ đại nhân là Cửu Phẩm nổi tiếng, vũ lực đã không còn gì để nói nữa.
Mà Đại Dương Tự đương nhiên là tương ứng với Phật môn, Thiên Toàn Cung là Chân Nhất Giáo, Minh Kính Cung ta tương ứng với Đại Đạo Giáo, Hắc Thập Giáo là mấy người Hồ Tây tóc vàng mắt xanh thờ phụng, cao thủ cũng có không ít."
"Thì ra là thế..." Trương Vinh Phương gật đầu hiểu ra.
"Thế nên, bởi vì Đàm Dương ta có tinh thần thượng võ cực nồng, thường xuyên có lôi đài tỷ võ thiết lập tiền thưởng, tìm người đánh lôi đài.
Người thắng có thể nhận được tiền thưởng xa xỉ, ký kết hợp đồng thuê mướn đắt đỏ, hoặc cố vấn gia tộc, hoặc hộ vệ phú thương, hoặc giáo sư đại tộc. Đãi ngộ không thể bảo là không nhiều.
Ta xem sư huynh cũng là võ tu phải không?"
Đạo nhân dẫn đường mỉm cười hỏi.
"Đúng thế." Trương Vinh Phương mỉm cười gật đầu.
"Vậy thì đúng rồi. Có cơ hội sư huynh cũng có thể ra ngoài dạo chơi, thỉnh thoảng trong thành này sẽ có thiết lập lên lôi đài.
Chẳng qua là phải cẩn thận, lôi đài thường xuyên phải ký giấy sinh tử, Đại Linh tôn trọng tập tục quy củ của các giáo phái, một khi đã ký tên vào giấy sinh tử trên lôi đài, thua chết thế nào, quan phủ đều sẽ không để ý." Đạo nhân dẫn đường có lòng tốt nhắc nhở.
"Đa tạ đạo huynh nhắc nhở." Trương Vinh Phương gật đầu cười nói.
Không bao lâu sau, hai người một trước một sau đi tới liêu phòng.
Chấp sự liêu phòng Từ Đào là một người Hồ Tây to tròn mập mạp, da trắng, một nhúm râu vàng vàng trên môi khá là dễ thấy.
Khi Trương Vinh Phương vào liêu phòng thì người này vẫn còn đang cầm bức thư giới thiệu kia tinh tế kiểm tra.
"Hừm... nếu là tới từ bên Thanh Hòa Cung, vậy thì nhập võ tu trước đi. Trương Hiên lão ca giới thiệu nha, đi Tuần Chiếu phòng giữ chức thế nào?"
Hắn thậm chí còn không hỏi phẩm cấp của Trương Vinh Phương đã trực tiếp mỉm cười nói.
Trương Vinh Phương vừa nhìn liền biết là sư phụ đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Hắn vội vã ôm quyền chắp tay.
"Đệ tử nguyện ý. Đa tạ sư thúc dàn xếp. Xin hỏi sư thúc xưng hô như thế nào?"
"Ta họ Từ tên Đào, đạo hiệu Trọng Ngôn, trước đây thiếu Trương Hiên lão nhi một cái ân tình, hôm nay nếu ngươi đã tới, ta là trưởng bối, nên dàn xếp thỏa đáng."
Từ Đào vuốt chòm râu cười tủm tỉm nói.
"Vậy thì đa tạ sư thúc!" Trương Vinh Phương ghi nhớ danh hiệu đạo hiệu của đối phương. Xem ra ở Minh Kính Cung, e là phải làm phiền vị trưởng bối trước mắt này nhiều hơn rồi.
"Không cần khách khí." Từ Đào nhanh chóng chuyển đạo tịch cho Trương Vinh Phương, sau đó phái người dẫn hắn đi sắp xếp nơi ở.
Đợi tới sau khi Trương Vinh Phương rời đi, hắn lại cầm bức thư kia lên, vuốt chòm râu.
Thật ra quan hệ giữa hắn và Trương Hiên chỉ là bình thường, nhưng giống như hắn nói đó, trước đây hắn thiếu Trương Hiên một cái ân tình.
Mà hôm nay, hỗ trợ an trí đạo tịch, sắp xếp chức vụ, như vậy, phần ân tình này coi như là trả hết.
"Sư phụ, vậy vị Trương Ảnh sư huynh đó, nếu sau này có tìm đến..." Đệ tử tiểu Vân bên cạnh nhỏ giọng dò hỏi.
"Không cần để ý tới. Hỗ trợ chuyển đạo tịch, dàn xếp chức vụ đã đủ để trả ân tình năm đó rồi. Ha, đầu năm nay người muốn đến Minh Kính Cung giữ chức nhiều lắm. Có mấy ai là vào được?
Tiểu tử ngươi chờ dàn xếp ổn thỏa đi, dĩ nhiên là hiểu được ân tình ta trả nặng cỡ nào rồi."
Việc dàn xếp đạo tịch và chức vụ ấy, nếu như lấy ra đi trao đổi với người khác, không có một hơn một nghìn lượng trở lên thì đừng hòng nghĩ tới.
"Ta hiểu rồi."
Bên kia, Trương Vinh Phương cấp tốc thu xếp ổn thỏa trong phòng đệ tử, để hành lý xuống.
Rồi hắn bắt đầu tham quan xung quanh toàn bộ Minh Kính Cung.
Quả nhiên giống như lời đạo nhân dẫn đường đó nói, nơi này khắp nơi đều là đạo nhân tranh đấu tỷ thí với nhau.
Thỉnh thoảng thậm chí còn có thể thấy có khách hành hương và du khách tỷ thí với nhau.
Có điều nhìn tổng thể thì đa số đều là không có phẩm cấp, hoặc là có tốc độ ra tay của Nhị Phẩm Nhất Phẩm, so với Thanh Hòa Cung thì mạnh hơn không ít, nhưng vẫn có hạn như nhau thôi.
Đi dạo quanh một vòng, Trương Vinh Phương không chần chờ nữa, đi tìm tới điện Linh Quan trước tiên.
Điều khác lạ bên phía sư phụ sư huynh khiến trong lòng hắn có chút lo lắng.
Hiện giờ trên mặt phù pháp của Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển hắn đã vào Nhị Phẩm.
Vừa lúc có thể đi xác định đẳng cấp giữ chức.
Trương Vinh Phương rất rõ ràng, mặc dù hiện nay mình có tốc độ thân pháp của Ngũ Phẩm, nhưng nếu bị kéo dài khoảng cách ra, một bộ cung tên đã có khả năng lấy được mạng của hắn rồi.
Mà muốn dựa vào võ công đơn độc để chống lại tên nỏ hỏa khí, không mặc vào cả bộ trọng giáp phòng hộ, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ.