Thẩm Hoài Xuyên vừa định nổi giận, nhưng liếc nhìn đứa bé trên giường, không biết nghĩ đến điều gì, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng:
“Biết để dành lại cho con bé uống, chứng tỏ cô cũng chưa đến mức hết thuốc chữa. Giao bé cưng cho cô, tôi cũng yên tâm rồi.”
Nói xong, anh ta không cho tôi cơ hội từ chối, như bị lửa đốt mông mà chạy mất dạng.
Đến khi tôi hoàn hồn lại, đứa bé vẫn còn nằm trên giường.
Tôi: … Nhét con vào tay tôi là xong chuyện, đúng không?
Lúc này, con bé đã tỉnh, khàn giọng khóc ré lên. Tôi chẳng buồn để ý, tiếp tục ngồi bên bếp lò nướng bánh bột cho mình.
Trông thì tội nghiệp đấy, nhưng đáng tiếc lớn lên lại là một kẻ vô ơn. Tôi không ngu dại mà động lòng trắc ẩn. Hơn nữa, bố mẹ ruột của nó vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, có chuyện gì cũng không đến lượt tôi lo.
So với nó, tôi đây suy dinh dưỡng còn cần được chăm sóc hơn.
Một lát sau, tiếng khóc của đứa bé dần nhỏ lại, nhưng nghe càng xé ruột xé gan hơn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play