Giang Trĩ Dã vội vàng bấm nút tắt tiếng, nhìn qua Lục Thời Thận rồi lại nhìn qua thằng bé, ánh mắt đảo qua đảo lại vài lần mới chỉ về phía phòng khách và nói: "Anh vào phòng đợi một lát đã."
Thằng bé nghe ra là chuyện liên quan đến việc đưa nó về trại trẻ mồ côi, vốn đã lo lắng bất an, nghe vậy liền nhìn sang ba lớn, đôi mắt to long lanh ngấn đầy vẻ không nỡ rời xa.
Tuy bố đã nói là không muốn đưa nó về, nhưng nó vẫn không nhịn được sợ hãi, lúc này nó đặc biệt cần cả ba và ba lớn ở bên cạnh.
Lục Thời Thận cúi mắt nhìn đứa bé đang để lộ cảm xúc, khẽ gật đầu với nó: "Cậu ấy sẽ không đưa con về đâu."
Giang Trĩ Dã sốt ruột trong lòng, thấy hai người còn đang lưu luyến không rời liền thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, đừng để chú thấy, không lại nói này nói nọ phiền phức lắm."
Lục Thời Thận khuất dần khỏi tầm mắt thằng bé, nó lập tức cảm thấy trống trải một nửa frong lòng, cảm giác an toàn giảm đi đột ngột, ôm chặt chân Giang Trĩ Dã không nhịn được đỏ hoe mắt: "Ba ơi, ba đừng..."
Giang Trĩ Dã đành bế thằng bé lên, vừa đi vừa dỗ: "Đừng sợ đừng sợ, ba sẽ không đưa Nặc Nặc về trại trẻ đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play