Bình thường cậu muốn ra ngoài thì không cần phải giải thích gì với Lục Thời Thận, nhưng càng có chuyện càng dễ thấy bối rối che giấu. Giang Trĩ Dã đưa tay còn lại vào túi mò hộp thuốc lá, lý do rõ ràng, ho khan một tiếng rồi hỏi Lục Thời Thận: "Cậu bế nhóc con một lúc nhé?"
"Được."
Thằng bé không hề chống cự, ngoan ngoãn để Lục Thời Thận bế vào lòng, vì nó biết mình khá nặng, muốn ôm ấp thì tìm bố, còn vjệc mệt nhọc đều là của ba lớn.
Hai người đổi chỗ xong, Giang Trĩ Dã đứng dậy, tay trái nắm chặt mấy sợi tóc của thằng bé không thể buông, tay phải cầm hộp thuốc lá rồi mò bật lửa có vẻ hơi khó khăn.
Khi vô tình làm rơi tờ giấy vo tròn ra, vẻ mặt Giang Trĩ Dã rõ ràng cứng đờ, may là cậu phản ứng kịp thời, đỡ lấy rồi lập tức nhét lại vào túi Đôi mắt vừa còn ngái ngủ bỗng sáng lấp lánh như được điểm những vì sao nhỏ.
Trước đây Giang Thời Dã luôn xem thằng bé là con rơi, dù đôi khi thấy thằng bé đáng thương nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi thân phận con rơi và sự bất mãn với người bố ruột, nên cứ có ý nghĩ mềm lòng là lập tức dập tắt ngay.
Nhưng con người đâu phải gỗ đá, những ngày qua ở bên nhau đã khiến tình cảm dần dần chất chứa, giờ đây không còn vật khó nào để ngăn cản nữa, nhìn thằng bé lúc này mọi thứ đều đã khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play