Lục Phúc Sinh sờ sờ cái bụng trống rỗng, cũng cảm thấy cực kỳ gian nan.
Hôm nay tuy tránh được tòng quân, nhưng lại không tìm được lương thực, thật đúng như mẫu thân hắn nói, cả nhà bọn họ đều phải chết đói.
Hiện tại trong bụng hắn toàn là vỏ cây, không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được ăn một hạt gạo nào.
Hắn ôm bụng suy nghĩ một hồi: "Nương, đi, chúng ta đi tìm tam đường ca!”
Liêu thị đấm vào lưng Lục Phúc Sinh, gào khóc: “Ngươi là đồ oan nghiệt, còn tìm tam đường ca cái gì, đã nói đó là quan gia đại lão gia rồi, không phải thứ mà tên khốn kiếp kia có thể lên làm, ngươi có phải muốn giết hết cả nhà chúng ta mới vừa lòng không?”
Lục Phúc Sinh tránh né mẫu thân: "Nương, người đừng đánh ta, người nghe ta nói, ta cảm thấy đó thật sự là tam đường ca. Chúng ta phải đi xem thử, nếu thật sự là hắn, chúng ta về sau cũng không cần lo ăn lo uống nữa. Nếu không phải cũng đâu có tổn thất gì, không phải sao?
"Không có tổn thất? Ngươi ăn nói lung tung, bây giờ tới đi lính còn đi không được, ngươi còn muốn tổn thất thế nào nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play