Sau khi chữa trị cho các thành viên bị thương nặng trong đội, Nguyễn Ninh mệt đến mức đứng không nổi, nên cô chẳng buồn đi xa, mà ngồi luôn xuống bậc thềm ven đường để nghỉ ngơi.
Cố Diệc Thừa cũng không để ý bậc thềm có bẩn hay không, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Ninh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô không hiểu tại sao, khi ở cùng mọi người thì không sao, nhưng hễ chỉ có cô và Cố Diệc Thừa thì trong lòng lại có cảm giác hồi hộp khó tả.
Đôi mắt đen láy của cô khẽ dao động, trong lòng hơi hoảng loạn. Cô vội xoay người, giả vờ như không nhìn thấy anh nữa, đồng thời cầm chai nước anh vừa đưa mà uống một ngụm, cố gắng trấn tĩnh lại.
“Ninh Ninh, đội chúng ta sắp đến Đế đô rồi.” Giọng nói trầm thấp của Cố Diệc Thừa vang lên, kèm theo một nụ cười nhàn nhạt.
Nguyễn Ninh nghe xong liền hiểu ngay ý của anh. Cô vừa nuốt nước xuống đã bị sặc, ho khẽ vài tiếng rồi mơ hồ đáp:
“Ừm… chúng ta sẽ đến Đế đô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT