Editor: NYKA

Thang máy vừa dừng lại ở tầng 10, nhưng Tô Úc Thanh không thể chờ thêm được nữa, anh ấy tông cửa thang bộ, chạy bán sống bán chết lên tầng trên!

Từ tầng 11 vọng xuống một tiếng động cực lớn, nghe như thể có cánh cửa phòng nào đó vừa bị phá nát. Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh đầy hoảng loạn của một cô y tá! Tiếng chuông báo động chói tai rú lên inh ỏi, vang vọng khắp cả tòa nhà.

Lòng Tô Úc Thanh nóng như lửa đốt! Anh ấy vừa đặt chân lên tầng 11, liền nhìn thấy người phụ nữ tự xưng là mẹ Phong Linh đang đứng ngay trước cửa phòng bệnh của cô. Dưới chân bà ta có một lớp chất lỏng sền sệt, đặc quánh màu đỏ sẫm đang lan rộng ra, trông vừa giống như một vũng máu khổng lồ, lại vừa giống như một đầm lầy chết chóc.

Vô số xúc tu mảnh như sợi chỉ có màu đỏ như máu không ngừng thò ra từ trong bãi chất lỏng đó. Chúng trông như hàng ngàn con đỉa hút máu đang bò lúc nhúc, quấn chặt khắp người Phong Linh!

Cảnh tượng kinh hoàng này khiến da đầu Tô Úc Thanh tê dại. Anh ấy lập tức rút khẩu súng lục đeo bên hông ra, giương nó lên, nhắm thẳng vào người phụ nữ kia mà bắn --

Cho dù không thể giết chết bà ta ngay lập tức, thì ít nhất cũng phải kéo dài thời gian cho đến khi đội cảnh vệ xuất hiện!

ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Người phụ nữ trúng liền hai phát đạn vào người. Bà ta lập tức điều khiển đám xúc tu đang quấn lấy Phong Linh, kéo mạnh cô ra chắn trước mặt mình làm bia đỡ đạn. Đồng thời, bà ta tách một phần lớn xúc tu khác, điều khiển chúng lao về phía Tô Úc Thanh như những con rắn độc. Vũng máu dưới chân bà ta cũng bắt đầu di chuyển, nhanh chóng lan rộng về phía vị trí của anh ấy.

Tô Úc Thanh vội vàng nhảy lùi lại phía sau để né tránh, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Phong Linh một lần nữa --

Gần như toàn bộ cơ thể cô đã bị đám xúc tu kia trói chặt, khiến cô hoàn toàn không thể cử động được! Hơn nữa, đám xúc tu đó vẫn đang không ngừng trườn lên cao hơn, chúng điên cuồng hút máu cô, và còn ăn mòn cả vết thương trên vai cô nữa!

Phong Linh vì mất máu quá nhiều nên hai mắt đã nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch gần như không còn một giọt máu nào.

Trong lòng Tô Úc Thanh dâng lên một nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Xong rồi... Anh không thể cứu được cô ấy!

Đúng lúc này, một đội cảnh vệ vũ trang đông đảo cuối cùng cũng chạy tới nơi. Vô số họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa thẳng vào người phụ nữ kia, vào đám xúc tu tởm lợm, hoặc vào vũng chất lỏng đỏ sẫm dưới chân bà ta --

Hỏa lực cực mạnh được bắn ra, tiếng súng trường liên thanh vang dội cả hành lang bệnh viện! Người phụ nữ vội vàng nép mình vào trong phòng bệnh, nhưng vẫn không quên giơ Phong Linh lên chặn ngay cửa phòng. Bà ta lại giở trò cũ, tiếp tục dùng Phong Linh làm lá chắn sống cho mình.

Tiếng súng đang vang lên dồn dập bên ngoài đột ngột dừng lại hẳn.

Bên trong phòng bệnh, người phụ nữ lộ rõ vẻ mặt bực bội, sốt ruột. Bà ta muốn giải quyết Phong Linh cho thật nhanh gọn rồi chuồn khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng ngặt một nỗi, năng lực của bà ta lại không thể giết chết mục tiêu ngay tức khắc, mà chỉ có thể từ từ làm suy yếu đối phương bằng cách hút cạn máu mà thôi.

Nhưng mà, tính thời gian thì, con Boss ẩn này chắc cũng sắp cạn máu mà chết rồi chứ nhỉ?

Bà ta cau mày, đưa mắt nhìn về phía Phong Linh, rồi không khỏi sững người ra.

Không biết từ lúc nào, Phong Linh đã mở mắt. Lúc này, cô đang nhìn bà ta chằm chằm bằng một ánh mắt u ám, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Sao nó vẫn chưa chết...?

Tim người phụ nữ giật thót một cái, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi vào tâm trí bà ta. Theo phản xạ, bà ta thúc giục thêm nhiều "con đỉa hút máu" nữa quấn chặt lấy Phong Linh. Nhưng ngay lúc đó, bà ta kinh hoàng nhìn thấy, trên hai cánh tay đang bị trói chặt của Phong Linh, vậy mà lại đang mọc ra thêm một cánh tay thứ ba!

Đó là một cánh tay mọc thẳng ra từ xương của cô, trông nó thon dài mà khẳng khiu dị thường. Cánh tay đó phủ đầy máu tươi, rồi nhanh chóng biến đổi thành một lưỡi đao xương sắc lẻm, trông không khác gì lưỡi hái của tử thần, chém thẳng về phía bà ta!

“Áaaaa!”

Cơn đau đớn tột cùng khi cơ thể bị xé rách khiến người phụ nữ thét lên một tiếng thảm thiết!

Một phần ba cơ thể của bà ta đã bị lưỡi đao xương kia chém bay mất. Thế nhưng, chỗ vết thương lại không hề chảy máu, mà chỉ có vô số những con giòi trắng đang ngọ nguậy bên trong!

Phong Linh nhờ đó mà thoát ra được khỏi sự trói buộc của đám "đỉa hút máu" kia. Cô điều khiển cánh tay mới mọc của mình, chuẩn bị tung ra đòn tấn công tiếp theo.

Nhưng chưa đợi cô kịp ra tay, phần cơ thể còn lại của người phụ nữ đột nhiên tan chảy. Chỉ trong nháy mắt, nó biến thành vô số con giòi, hòa làm một với bãi chất lỏng màu đỏ dưới chân bà ta, rồi nhanh như chớp di chuyển về phía cửa phòng!

Bên ngoài, tiếng súng lại vang lên dữ dội. Chất lỏng đặc quánh bắn tung tóe khắp nơi, và mùi máu tanh nồng nặc đến buồn nôn nhanh chóng bao trùm cả tầng lầu!

Phong Linh đợi cho đến khi tiếng súng bên ngoài ngừng hẳn mới bước ra khỏi phòng bệnh.

Tô Úc Thanh đang cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra sàn nhà loang lổ vết máu và chất nhờn. Sau đó, anh ấy đứng dậy, nhìn về phía Phong Linh và khẽ lắc đầu.

“Nó chạy thoát rồi.”

Phong Linh một tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu trên vai, một tay vịn vào khung cửa để đứng vững, đôi môi trắng bệch vì mất máu của cô khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười mang mấy phần chế nhạo cay đắng.

Đáy mắt cô ánh lên vẻ u ám, lạnh lùng.

Việc Phong Linh bị tấn công ngay tại trụ sở của Cục Giám sát giống như một cái tát trời giáng vào mặt Tô Úc Thanh.

Ngay cả sự an toàn cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo được cho cô ấy, vậy thì anh còn lấy tư cách gì để thuyết phục Phong Linh gia nhập Cục Giám sát đây?

Trong phòng bệnh, vị bác sĩ lúc nãy đang run lẩy bẩy xử lý lại vết thương cho Phong Linh.

Ngoài vết thương cũ ở vai sau bị rách toạc ra, trên người cô giờ đây còn chi chít thêm rất nhiều vết cắn nhỏ li ti do đám "đỉa hút máu" của kẻ tấn công để lại. Chúng dày đặc, trông như vô số những lỗ kim châm trên làn da trắng nhợt của cô.

Tô Úc Thanh đứng bên cạnh, lo lắng hỏi bác sĩ: “Sao rồi? Mấy vết cắn đó có độc không?”

"Kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ những trường hợp trước đây, thì đây hẳn là một loại độc tố có khả năng gây tê liệt thần kinh." Vị bác sĩ ngập ngừng nói, “...Có lẽ là do thời gian tiếp xúc tương đối ngắn, cho nên độc tố chưa kịp gây ra ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể cô ấy.”

Phong Linh im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của họ.

Cô vốn chỉ nghĩ rằng tấm thẻ bài hiển thị ký tự lỗi kia chỉ đơn thuần giúp cô có được thể chất cường tráng hơn mà thôi. Nhưng xem ra bây giờ, không chỉ sức đề kháng và khả năng hồi phục vết thương của cô được tăng cường đáng kể, mà cơ thể cô dường như còn có khả năng miễn dịch với một phần độc tố và virus nữa.

May thật…

Nếu không phải nhờ vào đặc tính năng lực này, thì có lẽ ngay từ khoảnh khắc bị đám xúc tu kia quấn lấy, cô đã lập tức rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn, và cứ thế bị hút cạn máu rồi.

Tô Úc Thanh đương nhiên không hề biết Phong Linh còn che giấu một lá bài tẩy lợi hại như vậy. Anh nghe những lời bác sĩ nói, trong lòng chỉ cảm thấy vừa kinh hãi vừa lo sợ cho sự an nguy của cô gái trẻ trước mặt.

"Năng lực của đối phương rõ ràng có thể giúp nó dễ dàng trốn thoát khỏi sự truy bắt, đó là lý do tại sao nó lại dám cả gan tấn công thẳng vào Cục Giám sát như vậy." Anh ấy nhìn Phong Linh, giọng điệu không giấu được sự áy náy sâu sắc, “Tôi đã cho tăng cường lực lượng an ninh bảo vệ cho tầng này rồi. Thế nhưng, tôi nghi ngờ rằng, tin tức cô đang sở hữu hai tấm thẻ bài đã bị lộ ra ngoài. Rất có thể, dị chủng sẽ còn quay lại tìm cô lần nữa.”

Phong Linh khẽ cụp mí mắt xuống, tình trạng mất máu quá nhiều khiến toàn thân cô giờ đây lạnh ngắt, huyết áp cũng giảm xuống đáng kể, đầu óc thì có phần mê man, nặng trĩu.

Cô cần phải nghỉ ngơi, cần phải hồi phục lại trạng thái tốt nhất trong thời gian nhanh nhất có thể.

Nếu không, với thân phận hiện tại chẳng khác nào một cái bia ngắm di động, làm sao cô có thể chống đỡ nổi những đợt tấn công nối tiếp nhau của lũ dị chủng ngoài kia? Cảm giác này thật sự quá tệ hại…

Bực bội, lo lắng, tức giận, và hoàn toàn bị động khi phải đối mặt với đủ loại tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Cô y tá đứng bên cạnh vừa treo xong túi truyền máu mới lên giá đỡ, vừa khẽ giọng lầm bầm một câu với vẻ tiếc nuối: “Giá mà có chị Diệp ở đây thì tốt biết mấy...”

Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng bệnh đông cứng lại. Tất cả mọi người, từ Tô Úc Thanh đến các nhân viên y tế khác, đều bất giác im lặng không nói lời nào.

Phong Linh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Chị Diệp là ai?

Chưa đợi cô kịp mở miệng hỏi, Tô Úc Thanh đã lên tiếng giải thích: “À, trước đây ở phân cục chúng tôi có một thanh tra viên rất lợi hại, tên là Diệp Tranh. Sau này vì thành tích công tác quá xuất sắc, nên cô ấy đã được điều chuyển đến công tác tại Phân cục Giám sát ở thành phố Vân Hải rồi.”

"Chỉ vì thành phố Vân Hải là trung tâm kinh tế tài chính lớn, còn thành phố Thanh Giang của tụi mình chỉ là cái thành phố nhỏ hạng hai không quan trọng chứ gì." Cô y tá lúc nãy không nhịn được mà buột miệng than thở, “Thanh tra viên nào mà hơi có năng lực một chút là y như rằng bị điều đi hết trơn. Tốc độ tuyển người mới còn chẳng thể nào đuổi kịp tốc độ điều người đi của mấy sếp ở trên nữa là.”

Vị bác sĩ đứng bên cạnh khẽ ho nhẹ mấy tiếng ra hiệu.

Cô y tá liền mím môi lại, không dám nói thêm gì nữa.

Tô Úc Thanh chỉ có thể cười khổ: “Chuyện này thì chúng tôi cũng đành chịu thôi. Cục Giám sát An ninh Dị chủng từ lúc thành lập đến nay còn chưa được nửa năm. Việc phát triển lực lượng và huấn luyện thành viên mới đều cần phải có thời gian. Trong khi đó, số lượng sinh vật dị chủng thì lại ngày càng gia tăng... Với nguồn nhân lực có hạn như hiện nay, chúng tôi chỉ có thể ưu tiên tập trung lực lượng để bảo đảm an toàn cho một vài thành phố trọng điểm trước mà thôi.”

Anh ấy dường như không muốn tiếp tục bàn luận về những vấn đề này nữa, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi, rồi đứng dậy nói với Phong Linh: “Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chúng tôi sẽ cố gắng điều tra con dị chủng đã tấn công cô trong thời gian sớm nhất. Khi nào có kết quả, tôi sẽ lập tức thông báo cho cô biết.”

Phong Linh khẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo Tô Úc Thanh và các nhân viên y tế rời khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa phòng không được đóng lại hoàn toàn, từ vị trí của mình, cô có thể nhìn thấy mấy người cảnh vệ vũ trang đang đứng canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài.

Phong Linh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cô bắt đầu nghi ngờ, không biết liệu tấm thẻ bài đầu tiên mình nhận được có phải là thứ gì đó cực kỳ ghê gớm hay không. Nếu không, tại sao lại liên tiếp xuất hiện đến hai con dị chủng sẵn sàng không tiếc bại lộ thân phận chỉ để tìm đến giết cô cho bằng được?

Tên của tấm thẻ bài đó lại là một dãy ký tự lỗi, khiến cô không có cách nào dựa vào tên gọi để phán đoán được bản chất của nó. Những năng lực mà cô có thể cảm nhận được một cách rõ rệt, cho đến hiện tại, chỉ bao gồm thể chất cường tráng, khả năng hồi phục vết thương nhanh chóng, cộng thêm cả khả năng miễn dịch với một số loại độc tố hoặc virus.

So với những siêu năng lực hào nhoáng khác như tàng hình, phun độc, hay biến hình chém người loạn xạ mà cô từng nghe nói, thì tấm thẻ bài này của cô có vẻ cũng chẳng có gì đặc biệt lắm thì phải?

Thật là khó hiểu…

Nếu không phải vì đã kịp thời "tiêu hóa" được hai tấm thẻ bài [Ong Sát Thủ] và [Bọ Ngựa] vừa rồi, thì e rằng cô của hiện tại có lẽ đã "đi bán muối" từ lâu rồi cũng nên.

Phong Linh từ từ mở mắt ra.

Vừa rồi trong lúc giao chiến, cô không chỉ đã sử dụng năng lực biến đổi cánh tay thành đao xương của Bọ Ngựa, mà còn theo bản năng, sử dụng luôn cả năng lực đánh dấu của Ong Sát Thủ lên người con mụ dị chủng kia nữa.

“Nỗi Nhớ Của Mẹ...”

Phong Linh khẽ lẩm nhẩm cái tên kỹ năng mới mà mình đã đặt với vẻ thích thú, rồi tập trung ý niệm để kích hoạt dấu ấn. Ngay lập tức, một dải sương mù màu đỏ từ từ hiện ra trước mắt cô, ban đầu chỉ hơi mờ nhạt, sau đó dần trở nên đậm đặc hơn.

Làn sương mù đó mỏng manh, kéo dài và uốn lượn, men theo sàn nhà rồi di chuyển tới tận ngoài cửa phòng bệnh. Nó trông giống hệt như một dải lụa màu đỏ, đang hiển thị rõ ràng lộ trình di chuyển của kẻ đã bị cô đánh dấu.

Phong Linh khẽ nhếch môi cười, một nụ cười ẩn chứa sự lạnh lẽo và nguy hiểm.

“Tao thấy mày rồi nhé...”

Cái nỗi nhớ nhung da diết, khắc cốt ghi tâm này... chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mày đâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play