Editor: NYKA
Trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Phong Linh thức dậy với một tinh thần sảng khoái lạ thường, cơ thể cũng có cảm giác khỏe khoắn hơn bao giờ hết.
Cô đoán rằng năng lực phi thường mà mình nhận được hẳn là "thể chất cường tráng và nguồn sức mạnh vô tận", thế nên bây giờ thể lực mới dồi dào như vậy.
Có điều, năng lực này dường như cũng đi kèm với tác dụng phụ. Ví dụ như bây giờ, cô đang cảm thấy cực kỳ, cực kỳ đói.
Nhớ tới mấy cái bánh bao ăn liền mua hôm qua, Phong Linh mở tủ lạnh, lấy hai cái cho vào lò vi sóng.
Đang định đóng cửa lò, cô chợt khựng lại, suy nghĩ một lát, cô quyết định nhét luôn cả bốn cái bánh bao còn lại vào trong.
Lò vi sóng cần vài phút để hâm nóng xong đồ ăn, vì thế, Phong Linh xoa xoa cái bụng réo inh ỏi, xoay người đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, tiện tay mở xem mấy tin tức nóng hổi vừa được thông báo trên điện thoại.
"Gần đây, tại Quảng trường Thời Đại đã xảy ra một vụ án liên quan tới dị chủng giết người với tính chất đặc biệt nghiêm trọng, tổng cộng, nó đã gây ra 27 trường hợp tử vong và bị thương..."
"Dị chủng sở hữu trí tuệ tương tự con người. Chúng tự xưng là 'người chơi', sử dụng thân xác con người làm vật chủ trung gian để hoạt động, và gọi hành vi này là 'đăng nhập'. Sau khi 'đăng nhập' vào cơ thể người, dị chủng thường sẽ ngụy trang thành người bình thường để trà trộn vào xã hội."
"Đề nghị đông đảo quần chúng nhân dân nâng cao cảnh giác. Một khi phát hiện đối tượng có hành vi đáng ngờ, lập tức gọi đến đường dây nóng chuyên biệt về dị chủng... Cung cấp manh mối có giá trị sẽ được thưởng số tiền thưởng 10.000 tệ, và tiêu diệt thành công dị chủng sẽ nhận được 1 triệu tệ..."
Phong Linh đang đánh răng thì nghe thấy câu cuối, chợt ngẩn cả người.
Bao nhiêu cơ?
Cô vẫn ngậm bàn chải trong miệng, vội cầm điện thoại lên xem lại. Quả nhiên cô không nghe nhầm. Chính phủ đã ban hành lệnh truy nã treo thưởng, chỉ cần giết được dị chủng là có ngay 1 triệu tiền thưởng.
Nếu dị chủng bị tiêu diệt nằm trong danh sách truy nã đặc biệt, tiền thưởng còn có thể được cộng dồn, cao nhất lên đến 8 triệu!
Phong Linh bất giác đưa mắt nhìn về phía cái bồn cầu trong nhà vệ sinh...
Giá mà cái tin tức này xuất hiện sớm hơn vài tiếng đồng hồ, thì tối qua cô đã chẳng dại dột xả trôi con dị chủng đó xuống cống ngầm rồi.
Những 1 triệu lận...
Thôi vậy, cuộc sống mà, phải biết nhìn về phía trước.
1 triệu đã vuột mất thì không thể lấy lại được nữa, tiền sinh hoạt phí cho ngày hôm nay còn đang chờ cô tự thân vận động đi kiếm về đây này.
Phong Linh trước nay vốn là người có tâm lý vững vàng, suy nghĩ lạc quan, nên sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô lấy mấy cái bánh bao nóng hổi ra khỏi lò vi sóng, khoác vội cái áo gió thể thao rồi ra khỏi nhà.
...
Giờ cao điểm buổi sáng, trên tuyến tàu điện ngầm của ga vành đai đông nghẹt người, không còn lấy một chỗ trống.
Phong Linh đứng dựa người vào cửa kính, móc từ trong túi ra một viên kẹo bạc hà, thong thả bóc lớp vỏ giấy bóng.
Sáu cái bánh bao cỡ lớn hồi nãy đã bị cô xử lý sạch sẽ trên đường đi rồi, thế mà cảm giác no bụng cũng chỉ kéo dài được vỏn vẹn chừng hai mươi phút. Bây giờ, cô lại bắt đầu thấy đói...
Đây rốt cuộc là cái thứ siêu năng lực quái quỷ gì thế này?
Thông báo trong đầu có nói rằng gen thẻ bài đã xảy ra biến đổi không xác định, lẽ nào ý của nó là cô sẽ trở thành một kẻ có sức ăn kinh khủng khiếp hay sao? Phong Linh ngậm viên kẹo bạc hà, đầu óc nghĩ ngợi những chuyện linh tinh.
Xem ra từ nay về sau, trong người lúc nào cũng phải thủ sẵn kẹo que và sô cô la mới được, kẻo chẳng may có ngày nào đó không tìm được chỗ bán đồ ăn, lại lăn đùng ra ngất xỉu vì đói thì khổ.
Haizz, lại tốn thêm một khoản chi phí nữa rồi.
"Trạm kế tiếp, Công viên Thiên Thủy..."
Phong Linh ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử đang thông báo trạm dừng.
Vừa nhìn lên, cô bất chợt phát hiện có điều gì đó không ổn, cô cau mày, nhanh chóng xoay người về phía sau để quan sát thật kỹ xung quanh chỗ nối giữa hai toa tàu, liền trông thấy một gã đàn ông đang đứng ở đó, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng gã đàn ông từ từ nhếch lên, nở một nụ cười vô cùng kỳ quái.
Phong Linh cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhíu mày thầm rủa trong bụng: Thằng cha thần kinh này ở đâu chui ra vậy không biết.
Đúng lúc này, gã đàn ông bắt đầu di chuyển về phía cô, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười quái dị đó, cố gắng len lỏi để đi xuyên qua đám đông trên toa tàu.
Tim Phong Linh đập mạnh một cái, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên.
Tàu vừa cập bến trạm Công viên Thiên Thủy, một lượng lớn hành khách lập tức ùa ra khỏi cửa.
Cô không chút do dự, hòa mình thật nhanh vào dòng người đang ùa xuống sân ga.
Trong lòng cô lúc này có một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Mặc dù nhìn bề ngoài, đối phương trông giống như một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng trực giác lại đang gào thét mách bảo cô rằng phải nhanh chóng tránh xa khỏi hắn ta! Lẽ nào... hắn ta là một dị chủng?
Phong Linh vừa bước nhanh về phía trước, vừa không quên chú ý đến động tĩnh sau lưng. Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau! Cô không hề quay đầu lại, dùng hết sức đẩy mạnh người hành khách đang cản đường phía trước, rồi co giò chạy thục mạng!
Đám đông hoảng loạn cực độ, người người tán loạn tìm đường chạy trốn.
Mối nguy hiểm chết người đang nhanh chóng áp sát cô!
Tim Phong Linh đập thình thịch như trống trận, máu trong huyết quản cũng giống như đang sôi trào, và mọi giác quan trên cơ thể cô trở nên nhạy bén một cách lạ thường. Gần như trong vô thức, cô lao người về phía trước, bật nhảy lên không trung rồi lộn một vòng trên mặt đất ngay khi vừa tiếp đất-
RẦM!
Ngay vị trí cô vừa đứng, một lưỡi đao bằng xương, trông không khác gì lưỡi hái tử thần, bổ mạnh xuống sàn nhà bê tông, tạo ra một vết lõm sâu hoắm. Suýt chút nữa thôi là gót chân cô đã bị nó chém đứt lìa!
Cô lập tức quay đầu lại nhìn. Gã đàn ông bận đồ công sở bảnh bao, lịch sự ban nãy, giờ đây thân hình hắn đã phình to ra một cách dị dạng, hai cánh tay biến thành một cặp lưỡi đao hình lưỡi hái sắc lẻm, máu tươi trên đó đang nhỏ từng giọt tí tách!
Sát khí tỏa ra từ hắn gần như không hề được che giấu. Trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn ánh lên vẻ phấn khích tột độ, sự ngạc nhiên khó tả, và cả một loại cuồng nhiệt đến điên dại!
Phong Linh không dám chần chừ, lập tức nhỏm dậy, cắm đầu bỏ chạy.
Sự xuất hiện đột ngột của con dị chủng đã biến ga tàu điện ngầm thành một khung cảnh hỗn loạn kinh hoàng. Tất cả mọi người đều điên cuồng lao về phía lối ra!
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, khu vực cổng soát vé đã kẹt cứng người, ai nấy đều đang la hét, xô đẩy nhau trong cơn hoảng loạn tột độ. Đám đông phía sau vẫn không ngừng đổ dồn tới, tạo thành một sức ép vô cùng lớn!
Phong Linh nhanh chóng bị dòng người chen lấn làm cho mắc kẹt lại! Những tiếng gào thét thất thanh vì hoảng sợ và tiếng khóc than trong tuyệt vọng vang lên khắp nhà ga, dội vào màng nhĩ khiến cho đầu óc cô choáng váng.
Ngay giây tiếp theo, con dị chủng phía sau lưng cô nhảy vọt lên cao, rồi đáp mạnh xuống đất bằng một tiếng "RẦM!" vang dội. Nó rơi xuống ngay khoảng trống phía trước khu vực cổng soát vé!
Phong Linh nín thở - Tốc độ quá khủng khiếp.
Hắn cầm lưỡi hái giơ lên cao, rồi vung xuống không một chút thương xót!
Một cái đầu người bay vọt lên từ giữa đám đông hỗn loạn, vẽ thành một đường parabol ghê rợn trên không trung. Máu tươi từ chiếc cổ bị cắt lìa bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả màn hình quảng cáo điện tử đang chạy trên bức tường đối diện.
Phong Linh chết lặng, trơ mắt nhìn cái đầu của người đàn ông đứng ngay phía trước mình lìa khỏi cổ trong tích tắc.
Con dị chủng đang lao thẳng về phía cô!
Cô vội vàng xoay người định chạy trốn thì đúng lúc này, một đội cảnh vệ vũ trang đầy đủ từ bên hông chạy tới. Họ lập tức giương súng, nã đạn liên hồi về phía con quái vật. Nhất thời, chỉ còn mỗi tiếng súng chát chúa, đinh tai nhức óc vang lên trong nhà ga!
Trên thân hình đồ sộ của con dị chủng, vô số đóa hoa máu nhỏ bung nở sau mỗi loạt đạn.
Thế nhưng, hỏa lực của súng đạn thông thường dường như chỉ có tác dụng rất hạn chế đối với loại sinh vật này. Dù cho có bắn trúng ngay tim đi chăng nữa, cũng không thể khiến nó lập tức gục ngã. Ngược lại, cơn đau còn kích thích sát ý của nó thêm phần dữ dội.
Gương mặt nó càng lúc càng trở nên hung tợn, vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu như máu, sống lưng cũng bắt đầu gồ lên một cách bất thường. Rồi như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng và đang trong cơn thịnh nộ cực điểm, nó gầm lên một tiếng, sau đó lập tức lao thẳng về phía đội cảnh vệ!
Hai lưỡi hái xương vung lên hạ xuống liên tục, máu tươi của các cảnh vệ văng khắp nơi!
Phong Linh nhanh chân nép mình sau một cột trụ lớn gần đó, toàn thân căng cứng như dây đàn, nhưng bộ não cô vẫn hoạt động hết công suất.
-Tốc độ kinh hoàng, lưỡi đao xương sắc như dao cạo... Đối mặt với một con quái vật như thế này, mình phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?
Gần như trong vô thức, cô đang suy nghĩ cực nhanh. Ánh mắt cô chợt dừng lại trên hộp cứu hỏa màu đỏ treo trên tường cách đó không xa. Nhân lúc con dị chủng đang bị đội cảnh vệ thu hút toàn bộ sự chú ý, cô lập tức lao nhanh về phía đó, giật mạnh bình chữa cháy ra khỏi giá đỡ, nhanh chóng rút chốt an toàn, rồi không một giây ngần ngại, lao thẳng về phía con dị chủng và nhấn mạnh cò bình!
Bột chữa cháy khô màu trắng từ trong vòi phun lập tức phun xối xả ra như một trận bão tuyết! Một lượng lớn khí CO2 lạnh và bột trắng bao phủ lấy con dị chủng, khiến nó tức khắc biến thành một người tuyết bất đắc dĩ. Thứ này tất nhiên không thể gây chết người, nhưng mục đích của Phong Linh vốn dĩ không phải là tiêu diệt nó. Mục tiêu thực sự của cô là đôi mắt của con dị chủng.
Chỉ cần có thể làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của nó, thì cho dù tốc độ của nó có nhanh đến mức nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ chẳng khác gì một con ruồi mất đầu!
Dĩ nhiên, con dị chủng sẽ không ngu ngốc đứng yên chịu trận. Nó gầm lên một tiếng giận, rồi vung mạnh một lưỡi hái về phía Phong Linh!
Tốc độ của nhát chém quá nhanh, Phong Linh biết mình không thể nào né kịp, theo phản xạ, cô giơ cao bình chữa cháy trong tay lên để đỡ đòn.
Lưỡi đao xương sắc bén va chạm mạnh với bình chữa cháy bằng kim loại, tạo ra một tiếng "KENG!" chói tai!
Vỏ kim loại dày của bình chữa cháy vậy mà bị chém nứt một đường dài!
Ngay sau đó, không cho cô kịp thở, lưỡi hái còn lại cũng bổ tới!
Lần này Phong Linh đã kịp phản ứng, cô nghiêng người né sang một bên trong gang tấc.
Mặc dù đôi mắt đã bị bột chữa cháy che kín hoàn toàn, nhưng con dị chủng không hiểu bằng cách nào vẫn có thể xác định phương hướng chuẩn xác đến kinh ngạc. Mũi đao nhọn hoắt sượt qua bả vai sau của cô, để lại một vết cắt sâu hoắm.
Máu tươi lập tức túa ra, thấm ướt cả một mảng áo và vương vãi xuống sàn. Phong Linh cắn răng chịu đau, bật dậy rồi chạy thẳng về phía lối ra mà không có lấy nửa giây do dự.
Trên cả cầu thang bộ lẫn thang cuốn dẫn lên mặt đất lúc này đã chật cứng người đang hoảng loạn tìm đường sống. Có người vấp ngã dúi dụi, có người bị thương nằm rên rỉ, có người vì quá sợ hãi mà giẫm đạp lên cả người khác để chạy về phía trước.
Khi bóng dáng con dị chủng xuất hiện và bắt đầu đuổi theo sau, những tiếng la hét thảm thiết vì sợ hãi và tuyệt vọng lại càng vang lên dồn không ngớt.
Phong Linh lao một mạch ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm-
Đường phố vốn đông đúc, sầm uất giờ đây đã trở nên hỗn loạn và hoang tàn. Xe cộ đâm sầm vào nhau, tài xế và người đi đường đều bỏ chạy trong sự sợ hãi tột độ.
Ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc xe máy đang ngã chỏng chơ bên đường. Cô liền chạy tới, dựng chiếc xe lên rồi nhảy phắt lên yên. Máu từ vết thương trên vai vẫn không ngừng tuôn ra, chảy thành dòng dọc theo cánh tay cô.
Nhìn thấy nửa thân trên của mình bê bết máu tươi, lửa giận trong lòng Phong Linh bùng lên dữ dội.
"Chết tiệt..."
Ngay lúc đó, kính chiếu hậu phản chiếu rõ mồn một hình ảnh con dị chủng vừa vượt ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm.
Ánh mắt Phong Linh trở nên lạnh lẽo như băng, một sự tàn nhẫn và quyết liệt hiện lên trong đáy mắt. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh con quái vật trong kính chiếu hậu, nghiến răng ken két.
Mày chạy nhanh lắm phải không? Được, để xem coi lần này mày có đuổi kịp tao không nhé.
Cô đột ngột bẻ lái, quay ngoắt đầu xe, rồi vặn ga hết cỡ, phóng xe với tốc độ kinh hoàng băng qua cả dải phân cách trồng cây xanh, lao thẳng về phía quảng trường công viên rộng lớn ở phía trước!
Con dị chủng lập tức dí theo cô. Nửa thân dưới của nó bắt đầu biến đổi, mọc ra thêm hai hàng chi chân y như của loài côn trùng. Phần hàm dưới của nó nứt toác ra, để lộ cái miệng lởm chởm răng cưa, hoàn toàn giống với cấu tạo của các loài côn trùng ăn thịt.
Nó ngẩng đầu, hướng về phía Phong Linh đang phóng xe như bay phía trước, phát ra một tiếng rít dài đầy giận dữ và man rợ!
Mối đe dọa từ cái chết đang cận kề, thế nhưng Phong Linh lúc này lại trở nên bình tĩnh một cách lạ thường.
Cô tiếp tục tăng ga, đẩy tốc độ chiếc xe máy lên đến mức tối đa, lao thẳng vào khuôn viên công viên-
Công viên này nối liền với dòng sông Thiên Thủy. Cô không tin rằng một khi đã xuống nước rồi, thì con côn trùng khổng lồ ghê tởm này vẫn còn có thể giữ được lợi thế về tốc độ của nó!
Phong Linh phóng xe bạt mạng, nhanh chóng chạy vào con đường đi bộ ven sông bên trong công viên.
Phía trước mắt cô là một đám lau sậy cao lớn, rậm rạp. Xa xa hơn nữa, mặt sông Thiên Thủy đang lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Cô lái xe đến một căn nhà quản lý nhỏ nằm gần bờ kè. Bên trong không có người, chỉ chất đống một số dụng cụ dùng để chăm sóc cây xanh, cùng với vài món đồ cũ kỹ mà du khách bỏ lại như lều trại, ô dù...
Phong Linh đảo mắt một lượt, rồi chọn lấy một cây rìu trông khá nặng tay. Khi chuẩn bị rời đi, cô chợt phát hiện một con diều bị bỏ quên, đang dựa vào góc tường.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, đầy mưu mô. Cô cúi xuống, nhặt luôn cả con diều lên, rồi rời khỏi nhà quản lý, chạy nhanh về phía bờ sông.
Tốc độ của chiếc xe máy vừa rồi quả thực đủ nhanh, đã giúp cô tạm thời bỏ xa con dị chủng được một đoạn khá dài. Nhưng cô biết chắc rằng, với tốc độ kinh hoàng của nó, chẳng mấy chốc nó sẽ lại đuổi kịp mình thôi.
Phong Linh nhanh nhẹn trèo qua hàng lan can bảo vệ cao ngang người, rồi trượt nhanh xuống bờ kè thoai thoải phía dưới.
Cô cẩn thận buộc chặt hai đầu sợi dây diều vào hai thân cây ven sông chắc chắn nằm đối diện nhau, tạo thành một cái bẫy vô hình ngang tầm thắt lưng. Sau đó, cô đá văng đôi giày đang mang dưới chân ra, rồi dùng chân trần bước sâu vào bên trong đám cỏ lau, hai tay nắm chặt lấy cán rìu, ánh mắt âm u, lạnh lẽo hướng về phía xa.
Đến rồi.
Bóng dáng con dị chủng đã xuất hiện trên bờ kè.
Tốc độ của nó thậm chí còn nhanh hơn cả dự đoán của cô.
Lúc này, nửa thân trên của nó vẫn còn miễn cưỡng giữ lại được vài nét của loài người, nhưng nửa thân dưới thì đã hoàn toàn biến đổi thành hình dạng của loài côn trùng đáng sợ, với sáu cái chân đang thoăn thoắt bò bằng một tốc độ chóng mặt.
Nó lao thẳng về phía bụi cỏ lau nơi Phong Linh đang ẩn nấp, như thể nó sở hữu đôi mắt có khả năng nhìn xuyên thấu mọi vật cản!
Một khi vị trí đã bị bại lộ, việc mai phục dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thế nhưng, Phong Linh lại nhếch mép cười, và nụ cười trên môi cô càng lúc càng đậm hơn.
Nhanh lên... Nhanh lên nào... Tốc độ phải nhanh hơn nữa chứ!
Ngay đúng khoảnh khắc con quái vật lao tới và gần như sắp chạm vào người cô, Phong Linh đột ngột xoay người, dùng hết sức bình sinh nhảy thẳng về phía vùng nước sâu của con sông! Nửa người cô lao ùm xuống dòng nước mát lạnh!
Cùng lúc đó, con quái vật ở phía sau, với đôi mắt đỏ ngầu như máu, cũng đã tăng tốc đến mức cực hạn! Nó vung mạnh lưỡi hái xương về phía bóng dáng Phong Linh đang chìm dần dưới nước!
XOẸT!——
Lưỡi hái xé rách không khí, tạo ra một tiếng gió rít ghê người!
Phong Linh đã kịp thời chìm hẳn xuống nước!
Nước sông bắn tung tóe, làm cho cả đám lau sậy ven bờ rung động dữ dội.
Một tiếng rú thê lương cũng cùng lúc phát ra, vang vọng khắp cả bầu trời!
Phong Linh từ từ trồi lên mặt nước. Cô nhìn thấy con dị chủng đã bị sợi dây diều căng cứng cắt đứt lìa ngang lưng. Nửa thân trên của nó đổ sập xuống, đè bẹp một khoảng cây cỏ ven bờ, còn nửa thân dưới thì lún sâu vào lớp bùn.
Nó đang co giật một cách điên cuồng, miệng không ngừng gào thét những âm thanh vô nghĩa, máu tươi từ vết cắt tuôn ra ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả một vùng nước...
Đáy mắt Phong Linh không giấu nổi vẻ hả hê, thỏa mãn.
Cô cầm chắc cây rìu trong tay, lội qua dòng nước đã nhuốm màu máu tanh đi về phía con quái vật. Cô đứng trên cao, nhìn xuống con dị chủng đang giãy giụa sắp lìa đời, rồi với gương mặt vô cảm, giơ cao cây rìu lên-
RẮC! Tiếng xương cốt bị chặt gãy vang lên khô khốc. Lưỡi rìu bén nhọn đã chém nát hoàn toàn xương sống của con quái vật.
Cảnh tượng quen thuộc lại một lần nữa tái diễn. Thân thể dị dạng của nó giật mạnh một cái cuối cùng, rồi vĩnh viễn mất đi toàn bộ sự sống...
Hai tấm thẻ bài màu bạc từ từ bay lên từ xác của nó.
Phong Linh đang tính nhìn kỹ xem hoa văn trên hai tấm thẻ bài lần này là gì, thì từ sâu trong cơ thể, cảm giác đói cồn cào, dữ dội lại đột ngột trào lên. Như bị ma xui quỷ khiến, cô đưa tay ra chạm vào chúng. Ngay lập tức, hai tấm thẻ bài vừa tiếp xúc với đầu ngón tay cô liền bị hấp thụ vào cơ thể-
【Bạn nhận được thẻ bài 「Ong Sát Thủ」.】
【Bạn nhận được thẻ bài 「Bọ Ngựa」.】