Tẩm điện rộng lớn lúc này yên tĩnh đến lạ thường.
Ước chừng nửa nén hương trôi qua, ánh trăng tròn như đĩa bạc vừa khéo đổi phương hướng, lặng lẽ chiếu lên gò má tinh xảo như ngọc của Tô Vân Khanh.
Ánh trăng phản chiếu trong mắt cậu, cậu chớp mắt, cuối cùng phục hồi lại tinh thần, khẽ cười nhạt: “Hóa ra là ta trách nhầm hắn, thì ra là một tiểu đáng thương.”
Hệ thống: Tiểu, tiểu đáng thương…?
Chắc cũng chỉ có mỗi ký chủ mới dám gọi Kiếm Tôn như vậy?
Tô Vân Khanh khẽ nhướng mắt: “Vận mệnh bản thân lại bị ràng buộc với thiên hạ. Tuy là Kiếm Tôn cao quý, nhưng lại chẳng có quyền tự quyết — như thế không đáng thương sao?”
Hệ thống: …
Một lúc sau, hệ thống run rẩy khóe miệng, cố ý lái sang chuyện khác: “Ngoài điều đó ra, ngươi còn cảm nhận gì nữa không?”
Tô Vân Khanh nhạy bén cảm nhận được sự kính sợ của hệ thống đối với Kiếm Tôn, trầm ngâm một lát, nhưng không đào sâu, chỉ cười cười: “Ta biết vì sao Tô Càng muốn gả ca ca ta cho Tiêu Tễ rồi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play