[…]

Vân ngạc nhiên quay sang nhìn tôi. Biết mình lỡ lời, tôi vội bịt miệng, làm như chẳng hề quen biết Đăng Phong.

Hắn dường như nhận ra sự bất ngờ của tôi, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý. Đôi mắt tinh quái lánh lên vẻ trêu chọc, còn khẩu hình miệng thì rõ ràng nhả ra mấy chữ: 

—“Bất ngờ chưa, bà già?”

Tôi nghiến răng, khóe môi giật giật. Một cơn giận không tên trào lên, đầu tôi như bốc khói. Giây phút này, tôi chỉ muốn xông đến, tung ngay một cú đá xoáy gió vào cái bản mặt đáng ghét kia để hắn biết thế nào là lễ độ.

Vân vỗ vai tôi, giọng đầy tò mò:

— “Ủa? Sao thế? Bà không vào lớp mà cứ nhìn sang bên kia làm gì vậy?”

Vừa nói, Vân vừa liếc sang lớp bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên khi trông thấy Đăng Phong. Cô ấy định hỏi gì đó, nhưng tôi nhanh tay kéo đi trước, không quên để lại một câu đầy khí thế:

— “Mày nhớ mặt tao, nu ba ca chi!”

Bước vào lớp, tôi vẫn còn hậm hực, vẻ mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Thấy vậy, An Di lập tức lên tiếng:

— “Mới sáng sớm, ai chọc gì mà mặt cô nương như sư tử Hà Đông thế kia?”

Tôi mở miệng định nói, nhưng rồi nghĩ sao đó lại im lặng.

Hạ Vân tò mò tiếp lời:

— “Kim Thi, hồi nãy cậu bạn kia là ai vậy? Nhìn cũng đẹp trai đó, hai người quen nhau hả?”

Nghe đến “trai đẹp”, mắt An Di và Diệp Anh lập tức sáng rỡ như đèn pha:

— “Anh nào? Đâu? Đâu?”

Tôi cười khẩy trong lòng, Cái tên Đăng Phong mà đẹp trai thì chắc toàn bộ trai đẹp trên thế giới này đều đang ngủ đông hết.

Không còn cách nào khác, tôi đành kể lại toàn bộ câu chuyện—từ những ngày “trẻ trâu” của tôi và hắn, cho đến cuộc tái ngộ đầy trớ trêu sáng nay. 

 

Hết chương 4.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play