Trần Thư Ngữ nhìn về phía đạo diễn Trình với ánh mắt không mấy thiện cảm, cho đến khi đạo diễn Trình giơ cao hai tay: “Tôi nhưng không mua loại hộp đựng quần lót đó bao giờ!”
Cũng đúng. Ánh mắt Trần Thư Ngữ dịu xuống, lại nghĩ đến mình hình như cũng không yêu cầu đạo diễn Trình nộp tiền tài lên. Bọn họ làm ngành này kiếm tiền nhiều nhưng tiêu tiền cũng nhiều, làm vợ quản tiền không nghi ngờ gì là hạn chế sự phát triển của đối phương.
Nghĩ như vậy cô liền khôi phục vẻ mặt tươi cười, lắc đầu thở dài với Thời Duyệt: “Chiêu này của cậu chỉ sợ sẽ hố không ít người đấy.”
Thời Duyệt cười hắc hắc, thầm nghĩ phía sau chỗ hố người còn nhiều lắm.
Điểm chú ý của đạo diễn Trình lại không giống: “Đợi đã, cái gì mà Phó Du chỉ cho cậu mang theo trà sữa và đồ ăn vặt? Hai người quay show mà anh ta còn lén lút cho cậu mang mấy thứ này?!”
Thời Duyệt cười đến vui vẻ, mang theo chút đắc ý trẻ con và khoe khoang: “Đúng vậy, anh ấy lặng lẽ đặt trong rương hành lý mang vào, đều là đồ tôi thích.”
Trần Thư Ngữ véo tai đạo diễn Trình: “Anh bao giờ thì có thể học hỏi người ta một chút hả, hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT