Thì ra bất kể là ai, khi hẹn hò lần đầu tiên với người mình thích, đều sẽ theo bản năng cẩn thận trang điểm, muốn bày ra mặt tốt nhất của mình, bất luận là nam hay nữ.
Theo Phó Du lâu như vậy, Tiểu Long cũng tính minh bạch cái gì gọi là “Yêu vào là ngu”. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch, không có chút dáng vẻ tinh anh hiện đại nào của ông chủ nhà mình, Tiểu Long thật sâu lo lắng cho tiền thưởng cuối năm của mình.
Cứ cảm thấy ngày nào đó ông chủ nhà mình sẽ một phút bốc đồng mà dâng hết tài sản cho Thời Duyệt, sau đó đến tiền thưởng cuối năm của anh ta cũng không phát nổi.
Đồng thời anh ta cũng không khỏi tò mò, hai người này là từ khi nào ở bên nhau?
Khi xuống xe, Phó Du cầm một chiếc túi xách màu đen, Thời Duyệt liếc qua, trên đó không có logo gì, cậu liền không để ý. Lần này nhà hàng là Phó Du chọn, một nhà hàng Tây sang trọng cổ điển mà anh từng đến. Cũng chỉ có ở chỗ này, quần áo của hai người mới không tính là kỳ quặc.
Vào phòng, Phó Du quen cửa quen nẻo gọi món, sau đó nhìn về phía Thời Duyệt, khẽ cười: “Album của anh làm xong rồi, bất quá không nhiều bài lắm, có ba bài thôi.”
Mắt Thời Duyệt sáng lên: “Thật sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play