Lê Bảo Lộ đá văng chăn, lật người một cái, mơ màng mở mắt nhìn sang giường đối diện, liếc mắt một cái rồi lại nhắm lại. Nhưng chợt giật mình, nàng lập tức bật dậy nhìn lại lần nữa.
Giường nhỏ đối diện được xếp chăn ngay ngắn chỉnh tề, còn Cố Cảnh Vân thì chẳng thấy đâu.
Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời chỉ mới hửng sáng, ánh nắng chưa ló dạng, hiển nhiên vẫn còn sớm, chưa đến giờ họ phải thức dậy.
Lê Bảo Lộ xốc chăn nhỏ lên, bò xuống giường, nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, nàng đã thấy Cố Cảnh Vân đang ngồi xổm trên mặt đất, lắc qua lắc lại như một con mèo.
Lê Bảo Lộ tò mò hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Cố Cảnh Vân giật mình, quay đầu lại nhìn thấy nàng thì lập tức giơ hai tay làm móng vuốt, hướng nàng “Gào ô~” một tiếng.
Lê Bảo Lộ bị chọc cười ha ha, phấn khích vỗ tay: "Dễ thương quá! Nhưng ngươi dậy sớm như vậy chỉ để học cách kêu mèo sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play