Vừa cúp máy với bạn trai, tôi đã thấy kẻ biến thái xuất hiện bên giường.
Tôi: "Lâu quá không gặp, anh lại đến nữa à?"
Hắn: "Có người yêu rồi?"
Tôi cười ngại ngùng: "Hehe, anh ấy là mối tình đầu của tôi đấy."
Hắn: "Hừ."
Tôi: "À đúng rồi, dạo này tôi còn được thăng chức, lương tăng hẳn hai nghìn tệ!"
Hắn: "Chỉ có hai nghìn mà cô vui đến mức này à?"
Tôi: "Tôi phát hiện ra chỉ cần giữ tâm trạng tốt thì cả con người cũng trở nên đáng yêu hơn. Đồng nghiệp trước kia không thân lắm giờ cũng chủ động rủ tôi đi chơi."
Hắn: "Đó là vì cô thăng chức, bọn họ muốn nịnh nọt thôi."
Tôi: “Dù sao thì tôi đang cực kỳ vui vẻ! Nghĩ lại, thật may là hồi đó tôi không tự sát, nếu không thì những điều tốt đẹp bây giờ chắc chắn đã không thể xảy ra.”
Hắn rút d.ao. ra: "Xin lỗi, bây giờ tôi buộc phải g.i.ế.t cô."
Tôi: "?"
Hắn: "Là một kẻ biến thái, tôi ghét nhất là thấy người khác hạnh phúc. Cô vui vẻ như vậy, tất nhiên tôi phải g.i.ế.t cô rồi."
Tôi lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ: "Đừng! Xin anh đừng g.i.ế.t tôi!"
Hắn thu dao lại: "Diễn xuất kém quá, giọng điệu cũng giả nốt."
Tôi: "…"
Hắn: "Cô đang cố tình giả vờ hạnh phúc để kích thích tôi ra tay g.i.ế.t cô, đúng không?"
Tôi: "Không có mà, tôi thực sự có người yêu, được thăng chức, có thêm bạn bè mà!"
Hắn: "Tôi vừa nghe cô cãi nhau với bạn trai đấy. Trên đời này không có người yêu hoàn hảo đâu. Yêu đương sẽ phơi bày mọi khuyết điểm sâu trong lòng con người—nhạy cảm, đa nghi, lo lắng, đủ loại cảm xúc tiêu cực sẽ dần bộc lộ. Huống chi, cô vốn là người thiếu thốn tình cảm một cách méo mó. Dù cô có thể nhẫn nhịn bỏ qua khuyết điểm của đối phương, hắn cũng chưa chắc rộng lượng mà chấp nhận cô. Rồi sẽ có ngày hai người cãi vã nảy lửa, chia tay, tuyệt giao, không nhìn mặt nhau nữa."
Tôi: "…"
Hắn: "Còn chuyện thăng chức? Nghĩa là cô sắp phải đối mặt với áp lực công việc gấp mấy lần trước. Khi còn là nhân viên quèn, thỉnh thoảng cô còn có thể lười biếng một chút. Nhưng khi đã thăng chức, cô không thể chểnh mảng dù chỉ một giây, vì sẽ có vô số ánh mắt dõi theo cô, săm soi cô, ghen tị với cô, chế giễu cô. Ngỡ rằng được tăng hai nghìn tệ tiền lương, nhưng thực chất lại tăng thêm hàng triệu lần áp lực và căng thẳng. Người có dã tâm thì sẽ tiếp tục leo lên cao hơn, còn kiểu người yếu đuối như cô chỉ có thể bị nuốt chửng, cuối cùng mất đi tất cả."
Tôi: "…"
Hắn: "Còn mấy người bạn mới quen, có ai thực sự hiểu con người cô không? Cô cùng họ ăn uống, ca hát, cười đùa, nhưng trong lòng lại càng trống rỗng và mệt mỏi hơn trước. Cô sợ cô đơn, nhưng càng sợ phải đeo mặt nạ làm trò hề để lấy lòng người khác. Bởi vì bọn họ chỉ muốn cô giống họ, chứ chẳng hề quan tâm đến bản thân cô thực sự thế nào. Ai cũng có nỗi khổ riêng, chẳng ai có thời gian để hiểu cô đâu."
Tôi: "…"
Tôi: "Không làm bác sĩ tâm lý đúng là lãng phí tài năng của anh đấy."
Hắn: "Thấy cô đau khổ như vậy thì tôi yên tâm rồi."
Tôi lắc tay hắn: "Thật sự không thể g.i.ế.t tôi sao? Tôi còn chuẩn bị cả di thư rồi đó."
Hắn: "Mơ đi."
Tôi nằm xuống giường, tạo dáng quyến rũ: "Nào nào, tôi đây, một sinh mạng tươi trẻ đầy sức sống, anh thật sự không muốn ra tay phá hoại một chút sao? Cắt đứt tay chân tôi? Chặt đầu tôi? Moi nội tạng tôi?"
Hắn: "Tôi thích nhìn cô bị cuộc đời vùi dập hơn—bị sếp mắng đến mức cúi gằm mặt không dám cãi, làm thêm đến sáng đến mức hạ đường huyết, trễ chuyến tàu điện cuối cùng phải đứng chờ trong giá rét, mất ngủ hai đêm để làm dự án rồi bị từ chối thẳng thừng, phát hiện bạn trai lén lút tán tỉnh gái trẻ, nửa đêm trùm chăn khóc thầm. Mỗi khoảnh khắc đó đều vô cùng dễ thương."
Tôi: "Anh đúng là theo dõi tôi mọi lúc mọi nơi đấy à? Tốt quá, chí ít trong những lúc khó khăn nhất vẫn có anh ở bên."
Hắn: "…"
Tôi: "Thôi, giờ tôi muốn trốn vào chăn khóc một trận đây. Anh tắt đèn giúp tôi được không?"
Sau một hồi im lặng, ngọn đèn trên trần cuối cùng cũng tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Tôi chùm kín chăn: "Cảm ơn anh."
Hắn: "Ngủ ngon.”