Lục Tử Ngâm không vui khi được khen, trong lòng ngược lại dâng lên một nỗi bực bội. Lục Tử Ngâm cụp mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Sơ Mặc, em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Vì sao không chất vấn anh? Vì sao không tức giận? Vì sao mặc kệ anh làm gì, trong mắt em trước sau không có anh?
Thẩm Sơ Mặc dùng ngón tay vuốt tóc, mái tóc đen nhánh bóng mượt và mềm mại của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt xuống, tóc liền trở nên chỉnh tề, như chiếc áo choàng quý giá, rũ xuống ngực Thẩm Sơ Mặc.
Thẩm Sơ Mặc thần sắc bất biến, ngẩng đầu nhìn Lục Tử Ngâm hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi hỏi anh cái gì?”
Lục Tử Ngâm nhìn đôi mắt trong suốt của Thẩm Sơ Mặc, đôi mắt ấy phảng phất như một tấm gương, phản chiếu hình ảnh của anh, cô dường như nhìn thấu tất cả, nhìn thấu sự ngụy trang của anh, khiến sự ghê tởm của anh không chỗ nào che giấu.
Lục Tử Ngâm nắm chặt song quyền, áp suất toàn thân hạ thấp, sắc mặt âm trầm, “Có phải em đã biết hết rồi không?”
Thẩm Sơ Mặc cười khẽ, đứng dậy xuống giường, xiềng xích trên chân theo động tác của cô phát ra âm thanh chói tai,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play