Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng tối, không khí trong phòng cũng thêm phần áp lực, Thẩm Sơ Mặc vẫn còn say giấc nồng, hoàn toàn không ngờ mình đã gây ra một chuyện náo động đến vậy.
Dịch Trường Phàm dựa vào ghế sofa, không ngừng xoa giữa lông mày.
Vẻ mệt mỏi và lo lắng hiện rõ trên mặt anh, anh thực sự không nghĩ ra Thẩm Sơ Mặc có thể đi đâu, mọi nơi có khả năng đều đã tìm, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Trong đầu anh không ngừng hiện ra những nguy hiểm Thẩm Sơ Mặc có thể gặp phải, điều này khiến anh vô cùng nóng ruột.
Chu Mộng Kỳ không nhịn được nói: "Tìm như vậy cũng không phải là cách, nói không chừng Mặc Mặc đã chạy ra ngoài rồi, dù sao em ấy cũng là một con mèo hoang, em nghe nói mèo hoang không nhốt được trong nhà, chúng thích cuộc sống tự do bên ngoài hơn."
Lời nói của cô mang theo một chút hả hê khó nhận ra.
Nếu Thẩm Sơ Mặc thực sự chạy ra ngoài, vậy thì vừa hay thỏa mãn tâm nguyện của cô, con mèo này sẽ không bao giờ còn là tiêu điểm chú ý của Dịch Trạch Dư và Dịch Trường Phàm nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT