Sau biến cố lớn trong cung, thánh chỉ của Hoàng Thượng được ban xuống, không chỉ trừng phạt Thục Phi và những kẻ liên quan, mà còn thưởng công cho những người có công trong việc bảo vệ nội cung. Trong số đó, cái tên Tĩnh Tuyền được nhắc đến một cách đặc biệt — nhưng không phải theo cách phô trương công trạng, mà là như một người được cất nhắc, âm thầm và trang trọng.
Quý Phi Lạc Như đã đích thân xin với Hoàng Thượng — “Tĩnh Tuyền là người thiếp tin tưởng nhất. Nàng đã theo thiếp từ thuở còn chưa có địa vị, trung thành tận tâm, nay đã trải qua bao nhiêu hiểm nguy, thiếp không nỡ để nàng tiếp tục ở lại chốn thâm cung. Xin Hoàng Thượng cho nàng được rời cung, tìm một cuộc đời bình yên khác.”
Hoàng Thượng gật đầu, không chút do dự.
Cũng trong ngày ấy, triều đình ban hôn sự: Lạc Tuấn – Trấn Bắc đại tướng quân – cưới Tĩnh Tuyền làm chính thê, danh chính ngôn thuận, về sống tại Lạc phủ.
Ngày xuất cung, Tĩnh Tuyền mặc một bộ y phục lụa trắng đơn giản, vẫn là dáng vẻ trầm lặng thuần hậu như trước. Nàng không mang theo gì nhiều, chỉ cúi người thật sâu trước Diên Thọ cung.
Quý Phi bước ra, không nói gì, chỉ đưa cho nàng một chiếc trâm ngọc cài tóc.
“Đi đi,” nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng. “Từ nay về sau, không cần gọi là nô tỳ – cũng không cần quay đầu nhìn lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play