Lạc Tuấn cõng Tĩnh Tuyền trên lưng, sải bước trong màn đêm lạnh buốt, men theo lối tắt rải đá vụn về doanh trại chính. Nàng thi thoảng thở gấp vì vết thương nơi cổ chân, nhưng vẫn cố không phát ra tiếng, chỉ siết nhẹ vạt áo trước ngực hắn, như thể sợ mình bị bỏ lại thêm lần nữa.
“Đừng chịu đựng nữa,” – hắn nói nhỏ, không ngoái lại, giọng trầm khàn giữa gió rít – “nàng không cần phải mạnh mẽ như thế khi có ta ở đây.”
Tĩnh Tuyền cắn môi, nước mắt một lần nữa tràn mi. Hắn vẫn luôn là người như vậy – lặng thầm, kiên định, và dịu dàng như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm tim nàng giữa cơn gió lộng.
Khi về đến doanh trại, Lạc Tuấn ra lệnh đóng kín các lối ra vào, đồng thời cho gọi tướng lĩnh thân tín vào trướng họp gấp.
Trong khi đó, Tĩnh Tuyền được đưa vào lều tạm, được y y tái băng bó vết thương. Nàng khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn bẩm báo chi tiết những gì mình dò la được:
“Sát thủ cải trang trong đoàn người đưa dược liệu, đợi lúc quân ta rút về sẽ bày mai phục tại lối đèo phía Tây. Kẻ chủ mưu đứng sau… là người trong cung, là Thục Phi.”
Lạc Tuấn nghe đến đây, cả trướng im phăng phắc. Hắn đứng dậy, đôi mắt tối sầm, ánh nhìn lạnh như thép.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT